Tống Vy vẫn luôn quan sát cô ta, thấy cô ta đúng là thật lòng tươi cười chứ không phải miễn cưỡng, trong lòng lại bắt đầu hoài nghi, có lẽ Lâm Giai Nhi thật sự quyết tâm muốn tiến đến với Mạnh Ngọc.
Nếu không sao có thể vui cười tự nhiên như thế được?
“Cô Tống đang nhìn tôi hả?” Lâm Giai Nhi cảm nhận được ánh mắt Tống Vy dừng lại trên người mình, buông đũa hỏi.
Tống Vy thu hồi lại ánh mắt, cười gượng nói: “Ngại quá, tôi chỉ đang tò mò vì sao cô lại đột nhiên đồng ý lời tỏ tình của Mạnh bác sĩ như thế. Rõ ràng lúc trước cô còn đang thích Hạo Tuấn mà.”
Khi nói chuyện, cô liếc mắt một cái nhìn người đàn ông đang ngồi ở ghế chủ nhà.
Anh không ngờ cô đột nhiên nhắc đến mình, ngẩng đầu nhìn đáp lại cô.
Lâm Giai Nhi không nhìn thấy động tác của hai người, cúi đầu có vẻ như đang thẹn thùng, trả lời: “Đúng vậy, tôi thật sự rất thích Hạo Tuấn. Đối với tôi mà nói, Hạo Tuấn như một cây đại thụ có thể che mưa che gió cho tôi. Trước giờ tôi vẫn không thể buông tay được. Nhưng ngày hôm nay, nghe được những lời bày tỏ thật lòng của Ngọc, tôi mới biết được trước giờ Ngọc vẫn luôn yêu tôi.”
Tống Vy híp mắt: “Vậy là trước giờ cô Lâm không biết tình cảm bác sĩ Mạnh dành cho cô ư?”
Lâm Giai Nhi lắc đầu: “Không biết, trước giờ Ngọc chưa từng thổ lộ điều gì với tôi cả. Tôi vẫn cứ nghĩ rằng anh ấy tốt với tôi cũng chỉ vì chúng tôi là thanh mai trúc mã thôi.”
“Nếu cô Lâm không thích bác sĩ Mạnh thì sao lại còn đồng ý sẽ bắt đầu với anh ấy?” Tống Vy nhìn cô lại hỏi.
Đường Hạo Tuấn cũng muốn biết lý do này.
Đúng là anh muốn Mạnh Ngọc thổ lộ nhưng anh chưa từng nghĩ Mạnh Ngọc sẽ thành công ngay lập tức như vậy.
Thế nên nguyên nhân sâu xa bên trong không thể không khiến người ta tò mò.
“Đơn giản thôi, bởi vì Ngọc nói, từ nay về sau anh ấy cũng sẽ giống như một cây đại thụ bảo vệ tôi, yêu thương chăm sóc tôi. Nếu đã không có khả năng ở bên Hạo Tuấn, tôi đành phải lựa chọn Ngọc thôi. Tuy rằng hiện tại, tôi vẫn chưa thích Ngọc nhưng tôi sẽ toàn tâm toàn ý từ từ tiếp nhận anh ấy.”
Lâm Giai Nhi nói, khuôn mặt tràn đầy vẻ kiên định, hoàn toàn không thể xác định được những lời cô ta nói là thật hay giả.
Tống Vy cũng không muốn đoán nữa, húp một ngụm canh, nhẹ giọng nói: “Đã vậy thì cô Lâm nhất định phải nói được làm được đấy, đừng nên tiếp tục có ý đồ gì khác. Nếu không cô sẽ mất đi người yêu thương mình nhất, đến lúc đó lại là mất nhiều hơn được.”
Lâm Giai Nhi nghe ra được ý cảnh cáo trong lời Tống Vy, không tức giận mà chỉ cười gật đầu: “Tôi biết.”
Bữa cơm chiều cứ thế trôi qua.
Đường Hạo Tuấn ôm Tống Vy trở về phòng.
Tống Vy ngả người xuống giường, nhìn lên trần nhà: “Ông xã, anh nghĩ rằng bác sĩ Mạnh đến với cô Lâm thực sự sẽ hạnh phúc sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!