Đây là lần đầu tiên tới nơi này, hai đứa trẻ hiếu kỳ nhìn khắp chung quanh.
“Mẹ, chỗ này đẹp thật đấy!” Tống Dĩnh Nhi chớp mắt nói.
Mặc dù không mở miệng nhưng Tống Hải Dương cũng gật đầu phụ họa.
Tống Vy cười xoa đầu hai đứa trẻ: “Văn phòng của ba còn đẹp hơn cơ.”
“Thật sao ạ?” Hai đứa bé cùng nhìn cô.
Tống Vy còn chưa đáp lời, Trình Hiệp ở bên cạnh đã lên tiếng trả lời trước: “Mợ chủ nói không sai. Văn phòng tổng giám đốc được nhà thiết kế giỏi nhất thiết kế riêng, từ đồ đạc đến cách bài trí đều cực kỳ hoa lệ, các cháu sắp được thấy rồi.”
Nói dứt lời, anh ta đẩy cánh cửa lớn của văn phòng tổng giám đốc ra.
Tống Dĩnh Nhi đi vào, hớn hở chạy nhảy trong phòng làm việc.
Tống Hải Dương cũng giãy khỏi tay Tống Vy, đi đến cửa sổ sát đất phía đối diện.
Bỗng chốc, phòng làm việc rộng thênh thang trở nên vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều tràn ngập tiếng cười đùa của trẻ con.
“Thế nào, cậu chủ, cô chủ? Văn phòng tổng giám đốc đẹp nhỉ?” Trình Hiệp vừa pha trà, vừa nhìn hai đứa bé, cười hỏi.
Tống Dĩnh Nhi chạy một vòng rồi quay lại: “Dạ, dạ. Rất đẹp ạ.”
Tống Hải Dương không trả lời, vẫn đứng trước cửa sổ sát đất, một tay đút trong túi quần, tay kia đặt trên tấm kính pha lê trước mặt, cái đầu nhỏ nhắn hơi ngẩng lên nhìn ra ngoài.
Nhìn thấy những tòa nhà cao tầng phía bên ngoài, lại nhìn người và xe chỉ nhỏ như sâu kiến dưới chân.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!