“Tôi không muốn nói gì cả, nếu có thì chỉ là chúng tôi đều sẽ cố gắng thật tốt.” Tống Vy khách khí trả lời.
Người phỏng vấn đã sớm nhìn ra bầu không khí giữa hai người hơi bất thường, vốn nghĩ rằng bọn họ sẽ bộc lộ một chút, không ngờ rằng không có gì cả.
“Được rồi, vậy buổi phỏng vấn hôm nay tới đây vậy, chúc hai người thi đấu thuận lợi.” Người phỏng vấn cười đứng dậy.
Tống Vy và Tô Huyền cũng cùng đứng dậy nói cảm ơn.
Sau đó người phỏng vấn liền rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Tống Vy và Tô Huyền.
Tô Huyền đột nhiên nhớ tới gì đó, cô ta lấy một tấm danh thiếp từ trong túi xách ra đưa cho Tống Vy: “Cô Tống, đây là danh thiếp studio của tôi, có cơ hội cô có thể tới tìm tôi chơi.”
Tống Vy nhận danh thiếp, cô nhìn tên studio trước, sau đó ánh mắt dừng lại tại địa chỉ bên dưới tên, cô hơi nheo mắt.
Quả nhiên là địa chỉ studio của Tống Huyền.
Xem ra Giang Hạ nói không sai, studio của Tống Huyền đã bị Tô Huyền này thu mua rồi.
“Cô Tống đang nghĩ gì vậy?” Tô Huyền thấy Tống Vy vẫn cứ nhìn chằm chằm danh thiếp, trong mắt lóe ra ánh sáng khác thường, nhưng ngoài mặt vẫn cười hỏi.
Tống Vy khống chế cảm xúc, cô thản nhiên cười nói: “Không có gì, chỉ cảm thấy địa chỉ studio của cô Tô có hơi quen mắt mà thôi.”
“Đương nhiên là cô Tống quen rồi, bởi vì đây là studio của chị cô mà. Nghe nói sau khi chị cô qua đời, studio kia liền đóng cửa, đúng lúc tôi cũng đang cần một studio có sẵn nên đã mua nó từ tay mẹ của chị gái cô.” Tô Huyền bưng tách trà lên uống một ngụm, nói.
Tống Vy mím môi: “Thì ra là thế, nhưng cô Tô có chỗ nói sai rồi, tôi không có chị gái, tôi chỉ có một em trai thôi, mong lần sau cô Tô lưu ý hơn.”
“Vậy à, tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý.” Tô Huyền gật đầu.
Tống Vy cất danh thiếp đi: “Cũng không còn sớm nữa, cô Tô, tôi đi trước nhé.”
“Cô Tống đi thong thả.” Tô Huyền vẫy tay chào.
Tống Vy gật đầu, quay người ra khỏi phòng.
Sau khi cô đi, Tô Huyền bỏ tách trà xuống. Đôi tay cô ta đột nhiên sờ lên đầu gối mình, trên mặt lộ ra vẻ mặt vặn vẹo, dữ tợn, hận thù trong mắt như sắp hóa thành dao kiếm.
Nhưng rất nhanh sau đó, Tô Huyền lại điều chỉnh lại vẻ mặt, cô ta bỏ tay khỏi đầu gối, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Một bên khác, sau khi Tống Vy rời khỏi khách sạn liền trực tiếp lái xe tới nhà trẻ, cô không tính về lại công ty.
Một tiếng sau, cô đã tới nơi.
Tống Vy xuống xe, dựa vào cửa xe chờ hai đứa nhỏ ra.
Sau khi đợi khoảng chừng hai phút, cô đột nhiên nghe thấy phía trước truyền tới tiếng mắng ‘phạm nhân giết người’.
Tống Vy có hơi tò mò đi sang xem thử, chỉ thấy một bé trai khoảng cỡ Hải Dương đang bị ba đứa bé trai khác vây ở giữa đánh.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!