Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Tô Huyền cau mày, dừng bước: “Cô Tống còn có chuyện gì muốn nói sao?”

Tống Vy cúi người, tìm trong túi một cuốn sổ nhỏ rồi đưa qua: “Cô Tô, đây là đồ của cô sao?”

Tô Huyền vốn đang có vẻ bực bội, nhưng sau khi nhìn lướt qua quyển sổ cô giao cho thì mặt lập tức biến sắc, vội vàng giật lấy: “Đồ của tôi sao lại ở chỗ cô?”

“Này, thái độ của cô vậy là thế nào? Rõ ràng là do cô bất cẩn làm rơi đồ, chúng tôi tốt bụng nhặt lên rồi trả lại cho cô, vậy mà cô lại tỏ thái độ thế này, có phải là quá đáng quá không?” Hạ Bảo Châu tức giận trừng mắt nói.

Tuy Tống Vy không nói gì, nhưng khuôn mặt lạnh lùng của cô cũng lộ rõ vẻ không thích thái độ của Tô Huyền.

Tô Huyền cũng ý thức được phản ứng của mình có hơi quá khích, ánh mắt thoáng động, sau đó ngượng ngùng nở nụ cười: “Xin lỗi cô Tống, tôi không cố ý đâu, chủ yếu là vì cuốn sổ này rất quan trọng với tôi, cho nên tôi mới...”

“Không sao, nếu đã quan trọng thì sau này cô Tô nên cất kỹ, đừng đánh mất lần nữa, dù sao cũng không phải lần nào cũng sẽ có người mang đến trả cho cô đâu.” Tống Vy hờ hững cắt lời của cô ta.

Tô Huyền siết chặt cái tay đang cầm quyển sổ, sau đó cụp mi nói: “Cô nói phải, nhưng cô Tống này, cô đã xem nội dung bên trong rồi sao?”

Tống Vy cũng không nói dối, cô gật đầu: “Xem rồi, xin lỗi, là bạn của tôi mở ra. Cô ấy không có ý gì đây, chỉ tò mò thôi.”

“Không sao, nhưng cô Tống này, cô thấy thiết kế trong đó thế nào?” Tô Huyền nhìn cô, giọng điệu không thể nghe ra vui buồn.

Tống Vy trầm ngâm mấy giây: “Cô Tô muốn nghe lời nói thật không?”

“Tất nhiên là có.”

Tống Vy hít vào một hơi: “Nếu như vậy thì tôi cũng không khách sáo. Thiết kế trên này không phù hợp với xu thế.”

Sắc mặt Tô Huyền hơi cứng lại, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, cười gật đầu: “Cô nói đúng, thật sự là không hợp với xu thế.”

“Cho nên tôi rất tò mò, tại sao cô Tô lại mang theo những thiết kế như vậy theo người, hơn nữa còn xem trọng như vậy.” Tống Vy nhìn cô ta.

Tô Huyền cất cuốn sổ vào túi: “Vì nó là đồ của một người rất quan trọng với tôi. Cô ấy đã không còn nữa, cho nên ...”

“Xin lỗi.” Tống Vy áy náy xin lỗi: “Tôi không biết.”

“Không sao.” Tô Huyền xua tay: “Cô Tống nghĩ cô ấy chết rồi sao?”

Tống Vy sửng sốt: “Chẳng lẽ không đúng ư?”

Không còn nữa không phải có nghĩa là đã chết rồi à?

Tô Huyền hơi híp mắt, trong mắt lóe lên một tia sáng khác thường: “Đương nhiên không phải, cô ấy còn sống rất khỏe mạnh, chẳng qua là vì có một chuyện khiến cô ấy không gượng dậy nổi, nhưng bây giờ cô ấy đã có được cuộc sống mới rồi, tôi tin là cô ấy sẽ có tin tức sớm thôi.”

“Hóa ra là do tôi hiểu lầm.” Tống Vy cười.

“Được rồi, không sao đâu, chúng tôi đi trước đây.” Tô Huyền nói xong thì dẫn Hàn Thư rời đi.

Hạ Bảo Châu đứng bên cạnh Tống Vy: “Không biết sao tớ lại cảm thấy Tô Huyền rất kỳ quái, khắp người đều lộ vẻ kỳ quái.”

Tống Vy gật đầu: “Tớ cũng thấy vậy, cô ta làm cho tớ có cảm giác rất bất thường, hơn nữa cô ta như thể đột nhiên xuất hiện không biết từ đâu.”

Đáng lý ra, Tô Huyền có tài năng thiết kế giỏi như vậy thì trước đây lẽ ra họ không thể không biết đến cô ta.

Nhưng bấy lâu nay lại không hề có người như vậy trong giới thiết kế, Tô Huyền đột nhiên xuất hiện và thành danh trong giới thiết kế với tốc độ rất nhanh, nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề.

Cô cũng đã xem qua các thiết kế của Tô Huyền, phong cách cá nhân của cô ta rất mạnh mẽ, nếu không có thầy giỏi dạy thì việc một nhà thiết kế trẻ có thể hình thành phong cách thiết kế cho riêng mình sớm như vậy là điều hoàn toàn không thể xảy ra. Bởi vì tài năng của người trẻ chưa đạt đến cực hạn, phong cách thiết kế chưa ổn định, lần này có thể thiết kế quần áo theo phong cách cool ngầu, nhưng lần sau có thể sẽ là dễ thương.

Nhưng Tô Huyền thì khác, phong cách thiết kế của cô ta luôn nhất quán, không hề thay đổi, nên chắc chắn là đã được thầy giỏi dạy dỗ.

Có điều, cô tới tìm hỏi thầy mình thì biết mấy nhà thiết kế hàng đầu thế giới có phong cách tương tự như Tô Huyền đều không nhận cô ta làm học trò, vậy Tô Huyền học được từ ai?

“Vy Vy, cậu đang nghĩ gì vậy?” Hạ Bảo Châu  đẩy nhẹ người Tống Vy.

Ánh mắt Tống Vy thoáng động, lấy lại tinh thần: “Không có gì, tớ đang nghĩ xem thầy của Tô Huyền là ai.”

“Quan tâm là ai làm gì, xem chương trình đi.” Hạ Bảo Châu không tò mò về những điều này, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm lên sân khấu.

Tống Vy dở khóc dở cười.

Nói cũng đúng, chuyện ai là thầy của Tô Huyền thì có liên quan gì đến cô đâu.

Nghĩ nhiều như vậy làm gì?

Lễ khai mạc cuộc thi kéo dài gần ba tiếng đồng hồ mới kết thúc, sau đó là yến tiệc, tất cả các thí sinh, ban giám khảo, người mẫu đều có thể tham dự tiệc, giao lưu kết nối quan hệ.

Hạ Bảo Châu đã mong muốn được gặp những siêu mẫu đó từ lâu, ngay khi bước vào sảnh tiệc cô ấy đã bưng ly rượu đi lại.

Chỉ còn Tống Vy ở lại một mình bất đắc dĩ lắc đầu, cầm lấy ly nước trái cây đi ra ban công hóng gió.

Đột nhiên cô nghe thấy có giọng nói vang lên từ khu vườn bên dưới, là Tô Huyền.

Giọng không lớn, như cố ý hạ thấp xuống.

Nhưng tình cờ lại vang lên ở ngay dưới chân Tống Vy, cách cô một tầng lầu , cho nên cô có thể nghe rõ Tô Huyền đang nói gì.

“Cô đến đâu rồi, tối tôi đến đón cô nhé?”

Chắc là Tô Huyền đang nói với người quen, người đó đến đây để tìm cô ta.

Tuy nhiên giọng điệu của Tô Huyền lại có vẻ không vui, có thể thấy người ở đầu dây bên kia có quan hệ không tốt với Tô Huyền.

Tống Vy uống một hớp nước trái cây, Tô Huyền ở phía dưới lại nói: “Che mặt kỹ vào, đừng để lộ ra ngoài, đề phòng giới truyền thông nhận ra cô rồi lại điều tra lý do cô đến đây, thế thì hai chúng ta đều xong đời. Chờ thi đấu giành được chiến thắng thì tôi sẽ không bạc đãi cô đâu, gặp lại sau!”

Tiếng nói chuyện im bặt.

Ngay sau đó là tiếng giày cao gót chạm vào đất vang lên.

Tống Vy cúi đầu nhìn xuống lan can, vừa vặn nhìn thấy Tô Huyền mặc váy dạ hội, tay cầm điện thoại di động rời đi.

Tống Vy mím môi nghi hoặc.

Rốt cuộc Tô Huyền có ý gì?

Cái gì mà mặt bị nhận ra thì cô ta và đối phương đều xong đời?

Vừa nghĩ tới đây, Hạ Bảo Châu đã đi tới: “Vy Vy, hóa ra cậu ở đây à, tớ tìm cậu lâu lắm rồi.”

“Sao vậy?” Tống Vy tạm gác mối lại nghi ngờ trong đầu, xoay người qua.

Hạ Bảo Châu thở dài: “Đến lượt các nhà thiết kế tham gia lên phát biểu rồi. Ban tổ chức cuộc thi vừa mới tổ chức thêm một buổi tiệc là vì muốn các nhà thiết kế tìm hiểu lẫn nhau, cho nên mới bảo mọi người lên sân khấu phát biểu, giới thiệu về bản thân và đất nước mình. Những người khác đã lên rồi, cậu cũng mau lên đi.”

“Được.” Tống Vy đưa cái ly cho cô, bước vào sảnh tiệc.

Phần giới thiệu diễn ra rất thuận lợi.

Mặc dù một số nhà thiết kế xem thường Tống Vy đến từ phương Đông, nhưng sau khi nghe nói rằng cô là học trò của thầy Mercedes thì dù xem thường cũng không dám chất vấn cô.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận