Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

LONG TẾ CHÍ TÔN

Chương 167: Không cần anh quan tâm

Thẩm Lãng dẫn Tô Diệu tới ngồi ở một chiếc ghế dài sang trọng. Ở trong quán bar ca hát nhảy múa nhiệt tình khiến Tô Diệu không thoải mái. Cô nhìn mấy cô gái ăn mặc hở hang đang múa cột trên sân khấu mà không khỏi nhức đầu.

 

Bọn họ rót một ly rượu lên ngực của chính mình khiến ánh mắt của những người bên dưới dán chặt lên người bọn họ.

 

Đây là lần đầu tiên Tô Diệu tới nơi thế này, thấy cảnh tượng ướt át này cô không khỏi đỏ mặt.

 

Nhưng nhìn thấy bóng lưng cao lớn của Thẩm Lãng, trong lòng Tô Diệu lại có cảm giác an toàn.

 

Có lẽ đây chính là duyên phận.

 

Tô Diệu thầm nghĩ.

 

Sau khi ngồi xuống chiếc ghế dài sang trọng, Thẩm Lãng gọi cho Tô Diệu một ly rượu trái cây có nồng độ cồn không cao, vị lại rất ngon. Hơn nữa loại rượu này uống không bị say.

 

Thấy Thẩm Lãng đưa rượu cho cô, ban đầu Tô Diệu còn hơi lo lắng nhưng sau khi phát hiện rượu mà Thẩm Lãng gọi là loại rượu trái cây nồng độ cồn rất thấp thì cô lại cảm thấy ấm áp.

 

Hắn ta thật sự rất lịch thiệp, hơn nữa cũng rất chu đáo!

 

Có một người hâm mộ như vậy thật quá đáng mừng!

 

Nhưng trong lòng Tô Diệu cũng có chút cảnh giác. Thẩm Lãng đối xử với cô quá tốt, chăm sóc cô quá cẩn thận. Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, Tô Diệu lo lắng hỏi: “Thẩm Lãng, tại sao anh…anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?”

 

“Tôi cũng không biết tại sao, chỉ là tôi không kiềm chế được bản thân mình đối xử tốt với em!” Thẩm Lãng mỉm cười nhìn Tô Diệu đầy chân thành: “Có thể đây chính là duyên phận, lần đầu tiên nhìn thấy em livestream tôi đã say đắm em rồi. Vì vậy những việc này tôi đều tự nguyện làm vì em. Em đáng được nâng niu trong lòng bàn tay, làm một cô công chúa tự do tự tại không phải buồn phiền!”

 

Thẩm Lãng vừa nói xong nỗi lo lắng trong lòng Tô Diệu lập tức biến mất.

 

 

Cùng lúc đó, Lý Thiên Bá và Tống Huyên đang ngồi ngay bên cạnh Thẩm Lãng.

 

Hai người nhìn nhau, rốt cuộc chuyện này là thế nào?

 

Vợ của Tiểu Dương đến quán bar uống rượu cùng người đàn ông khác vào buổi tối? Hẹn hò ư?

 

Thấy hai người bọn họ vui vẻ trò chuyện, Lý Thiên Bá mông lung không hiểu.

 

Hai ngày trước vợ anh ta bị người của Lý Hổ vây bắt, chính Trần Dương là người cứu cô ấy. Khi đó anh ta có chuyện phải giải quyết nên sau khi giải quyết xong mọi chuyện Lý Thiên Bá dẫn Tống Huyên ra ngoài thư giãn một chút.

 

Nhưng anh ta không ngờ mình đưa vợ tới quán bar thư giãn lại gặp chuyện thế này!

 

“Chồng, người phụ nữa kia…có phải vợ của Tiểu Dương không?” Tống Huyên ngờ vực hỏi.

 

Trong quán bar ánh sáng không tốt cho lắm, vì vậy Tống Huyên không nhìn rõ. Cô không dám khẳng định người phụ nữ kia có phải là vợ của Trần Dương hay không.

 

“Aiz.”

 

Lý Thiên Bá âm thầm thở dài, nói: “Em không nhìn nhầm đâu, đó đúng là vợ của Tiểu Dương!”

 

Lần trước nhà họ Tào tổ chức một chuyến du lịch bọn họ ở chung với nhau hai ngày, anh ta không thể nào nhầm người được.

 

“Thẩm Lãng, tôi vào phòng vệ sinh một chút!”

 

Lúc này Tô Diệu đứng dậy. Ly rượu trái cây kia nồng độ thấp như thế mà cô vẫn cảm thấy chóng mặt, hơn nữa cả người còn đổ mồ hôi. Cô muốn vào phòng vệ sinh dặm phấn lại.

 

“Được, tôi chờ em.”

 

Thẩm Lãng không ngăn cản. Sau khi Tô Diệu vào phòng vệ sinh, hắn ta mỉm cười đầy kỳ lạ sau đó lấy một túi bột màu trắng ra đổ vào ly rượu trái cây của Tô Diệu.

 

Cảnh tượng này bị Lý Thiên Bá nhìn thấy.

 

Sắc mặt anh ta lập tức xấu đi. Chó má khốn kiếp, dám bỏ thuốc vợ người anh em của Lý Thiên Bá này. Thật sự là to gan lớn mật!

 

“Vợ, anh qua đó xem một chút. Em ở đây chờ anh!”

 

“Ừm!”

 

Sắc mặt Tống Huyên cũng thay đổi. Tên nhãi này dám bỏ thuốc Tô Diệu, Trần Dương là ân nhân của cô vậy mà hắn ta dám làm trò hèn hạ với vợ của ân nhân.

 

Mấy phút sau Tô Diệu ra khỏi phòng vệ sinh, cô đã dặm phấn lại kỹ càng.

 

Tô Diệu uống chút rượu nên sắc mặt ửng hồng, quyến rũ không tả xiết.

 

Ực!

 

Thẩm Lãng không kiềm chế được, nuốt một ngụm nước miếng.

 

“Tới đây, tới đây. Điều hòa của quán bar này hoạt động không tốt, em xem em đổ mồ hôi rồi kìa!” Nói rồi Thẩm Lãng đưa ly rượu trái cây cho Tô Diệu rồi nâng ly rượu của mình lên: “Tới đây, uống một ngụm rượu trái cây đi!”

 

Tô Diệu gật đầu không từ chối, cô cầm ly rượu rồi định uống một ngụm.

 

Thấy rượu sắp vào miệng Tô Diệu.

 

Thẩm Lãng liền ngẩng đầu uống cạn ly rượu của mình, ánh mắt tràn đầy dục vọng.

 

Nhưng đúng lúc này có một người xông tới xô đổ ly rượu của Tô Diệu.

 

“Keng keng!”

 

Ly rượu của Tô Diệu vỡ nát, rượu đổ hết xuống đất.

 

“Lý…Lý Thiên Bá?”

 

Tô Diệu căng thẳng. Quan hệ giữa anh ta và Trần Dương tốt như vậy, bị anh ta nhìn thấy cô và người đàn ông khác tới quán bar uống rượu liệu anh ta có nói cho Trần Dương không?

 

Không đúng!

 

Cô và Trần Dương đã không thể quay lại nữa rồi, ly hôn chỉ là chuyện sớm muộn. Nghĩ vậy Tô Diệu cũng không căng thẳng nữa.

 

Cô nhíu mày, có chút khó chịu nhìn Lý Thiên Bá: “Lý Thiên Bá, anh làm gì thế!”

 

Trước đây khi còn làm chủ nhà họ Tô cô phải kiêng dè anh ta, nhưng hiện giờ cô đã bị bà Tô đuổi ra khỏi gia tộc nên cũng chẳng có gì đáng sợ nữa.

 

“Rượu này có vấn đề, không được uống!” Lý Thiên Bá kiên quyết nói.

 

Nói xong anh ta quay sang nhìn Thẩm Lãng, Thẩm Lãng cũng đang trợn mắt nhìn Lý Thiên Bá!

 

Hai người đối mặt với nhau vài giây sau đó Thẩm Lãng rút khăn tay ra lau vết rượu trên đôi giày da của mình, cử chỉ rất lịch lãm.

 

Thẩm Lãng đứng dậy, ôn hòa mỉm cười nói: “Có phải anh đây hiểu lầm chuyện gì rồi không?”

 

Hành động của Thẩm Lãng khiến Lý Thiên Bá nghiêm mặt lại.

 

Thật không đơn giản! Tên nhãi này thật không đơn giản!

 

Người bình thường bị người khác vạch trần bộ mặt thật thì nhất định sẽ thẹn quá hóa giận, nhưng tên nhãi này lại thản nhiên như không. Lý Thiên Bá cho rằng hắn ta đang giả vờ bình tĩnh nhưng lại không hề nhìn thấy sự hoang mang trong mắt hắn ta.

 

Sự bình tĩnh này, phong thái này của hắn ta không thể làm giả được. Vì vậy Lý Thiên Bá nghĩ rằng nhất định tên nhãi này có lai lịch không đơn giản.

 

“Hiểu lầm ư, tôi không nghĩ là giữa chúng ta có hiểu lầm gì cả!” Lý Thiên bá lạnh lùng nói.

 

“Ha ha!”

 

Thẩm Lãng lắc đầu một cái rồi mỉm cười, hắn ta không hề nóng giận mà lại giơ tay ra: “Tôi tên là Thẩm Lãng, rất vui được làm quen với anh!”

 

Thẩm Lãng càng hành động như vậy Lý Thiên Bá càng khẳng định tên nhãi này không đơn giản.

 

Lý Thiên Bá điểm qua tất cả những gia tộc lớn nhỏ ở thành phố Tây Xuyên một lượt cũng phải tới mấy trăm gia tộc, nhưng chưa từng nghe tới nhà họ Thẩm.

 

Lý Thiên Bá coi trọng nắm đấm, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là anh ta chỉ biết dùng sức mạnh giải quyết vấn đề.

 

Không phải, hình như thành phố giáp với thành phố Tây Xuyên ở phía Đông Nam có một nhà họ Thẩm. Bọn họ cũng làm ăn ở lĩnh vực giống như nhà họ Lý nhưng lại là một gia tộc tu sĩ, thực lực bao phủ khắp cả nước.

 

Đó không thể gọi là gia tộc, mà phải gọi là thế gia!

 

Nghĩ tới đây Lý Thiên Bá không khỏi cả kinh, chẳng lẽ…cái người tên là Thẩm Lãng này là con cháu của nhà họ Thẩm ư?

 

Thế gia có thực lực hùng mạnh, Lý Thiên Bá với không tới. Mặc dù nhà họ Lý không thể xưng là thế gia nhưng cũng có một nửa con cháu đang tu luyện, có thể coi là gia tộc hàng đầu hoặc một nửa thế gia.

 

Nhà họ Thẩm kia có hùng mạnh hơn nữa thì trên địa phận thành phố Tây Xuyên cũng phải biết phép tắc. Vừa rồi hắn ta có ý đồ với vợ người anh em của Lý Thiên Bá này, như vậy chẳng phải đang cho Lý Thiên Bá một cái tát ư?

 

Nghĩ vậy Lý Thiên Bá lại ngạo nghễ nói: “Anh nghe kỹ cho tôi, tôi không cần biết anh là ai nhưng Tô Diệu là vợ của người anh em của tôi. Anh dám có ý đồ với cô ấy thì nhất định tôi sẽ không tha cho anh đâu.”

 

Nói tới đây Lý Thiên Bá cười lạnh: “Thủ đoạn hèn hạ như bỏ thuốc mà anh cũng làm được ư? Thật là vô liêm sỉ!”

 

Nghe Lý Thiên Bá nói vậy, Thẩm Lãng hoàn toàn không để ý. Hắn ta mỉm cười không nói gì.

 

Tô Diệu nghe vậy thì căng thẳng, vội vàng giải thích: “Lý Thiên Bá, anh nói cái gì vậy. Thẩm Lãng là bạn của tôi, làm sao anh ấy lại làm chuyện đó chứ?”

 

Có thế nào Tô Diệu cũng không tin Thẩm Lãng sẽ làm như vậy. Hắn ta ân cần với cô như thế, trông lại lịch lãm thế kia thì sao có thể làm chuyện hèn hạ đó được.

 

Tô Diệu khiến Lý Thiên Bá nổi cả gân xanh trên cổ. Anh ta hít sâu một hơi rồi nhìn Tô Diệu, nói: “Tôi là anh em tốt của Trần Dương, tôi sẽ không lừa cô đâu!”

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận