Chương 197: Coi mạng người như cỏ rác
Ôi trời!
Từ Tiểu Nhu ôm lấy cánh tay của Trần Dương!
Chuyện này khiến ai nấy đều sững sờ, chuyện này rốt cuộc là sao đây?
Trần Dương không phải là con rể nhà họ Tô sao?
Từ Tiểu Nhu làm vậy là có ý gì nhỉ?
Lâm Phi đứng bên cạnh há hốc trợn tròn mắt!
Ngay cả Tư Mã Yến Như cũng cảm thấy kinh ngạc!
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, Từ Tiểu Nhu bỗng nhiên đỏ mặt, cô ấy buông lỏng đôi tay ra một chút.
“Mình…mình đang làm gì vậy, tại sao lại ôm tay anh ấy trước mặt nhiều người như vậy…”
Trần Dương cũng ngượng ngùng, cô gái này sao đang yên đang lành lại ôm tay anh!
“Trần Dương cậu cũng giỏi nhỉ, đã có vợ rồi lại còn ngồi đây tán gái cơ à, đúng là một thằng đàn ông tồi!”
Lâm Phi hét thẳng về phía Trần Dương, nói tiếp: “Tôi nhất định phải để cho mọi người biết cậu là kẻ xấu xa như nào!”
Trần Dương nghe thấy vậy khóc không được cười không xong, mẹ kiếp, chuyện gì đây trời?
Tự dưng bị gắn lên cái mác là đàn ông tồi, thật là vớ vẩn mà!
Đúng vào lúc này, Trần Dương vô hình cảm thấy tim đập mạnh hơn, dường như có một lực nào đó từ phía sau dồn đến, anh nhanh chóng nhảy về phía trước theo phản xạ tự nhiên.
“Huỵch!”
“Bịch!”
Cái gì đó hình dạng như cối xay từ phía sau lưng bay tới! Rơi xuống nền bê tông lún thành một hố to!
Mẹ kiếp!
Nếu bị nện trúng người thì Trần Dương không tàn cũng phế!
Trần Dương cảm thấy chút lo sợ, nếu không phải anh đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên và có được giác quan thứ sáu, thì e rằng lần này lành ít dữ nhiều!
Mẹ kiếp, đứa nào ném cối xay vậy!
Trần Dương giận dữ, anh ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông vạm vỡ đi đến.
Người này không ai khác, chính là Hướng Cường, giáo viên dạy tiết học diễn võ của lớp Thiên Tự 20.
Hướng Cường là trưởng môn ngoại môn của phái Thiếu Lâm, hắn đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên viên mãn.
Tuy rằng là đệ tử nhà Phật, nhưng hắn có một tật xấu đó chính là háo sắc.
Hắn nhớ hết số học sinh nữ trong lớp như nắm trong lòng bàn tay, không thể chệch đi đâu được, đặc biệt là hắn vô cùng để ý đến Từ Tiểu Nhu và Tô Diệu, hai nữ sinh này khiến hắn thèm rỏ dãi.
Lúc này hắn đang dạy cho học sinh thuật vận khí huyết chuyển đồ vật cho các học sinh trong lớp, chiếc cối lớn lúc nãy chính là do hắn xoay chuyển.
Nhưng mà trong lúc hắn đang say sưa dạy thì học sinh bên đó chẳng ai chú ý, ai nấy đều đang để ý đến bên này.
Sau đó còn nhìn thấy cảnh Từ Tiểu Nhu ôm lấy Trần Dương, nên càng khiến hắn tức đến nổ mắt!
Hướng cường giả bộ vô tình xin lỗi: “Xin lỗi cậu nhé, lúc nãy là tôi không may trượt tay khiến chiếc cối đó va phải cậu”.
Trần Dương chỉ lắc đầu nói: “Không sao đâu”.
Cơn tức giận của Trần Dương cũng nguôi đi phần nào, mặc dù tình cảnh lúc nãy có nguy hiểm nhưng cũng may là anh tránh được, nên cũng không cần làm lớn chuyện.
Nghĩ đoạn, Trần Dương quay sang nói với Tư Mã Yến Như: “Tư Mã Yến Như này, chút xíu nữa hết giờ học chúng ta đi ăn cơm nhé”.
Nghe được lời Trần Dương nói, Tư Mã Yến Như gật đầu đáp: “Được, vậy thì lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho anh!”
Tư Mã Yến Như lấy số điện của Trần Dương rồi rời đi.
Tư Mã Yến Như vừa rời khỏi, Từ Tiểu Nhu liền nhìn chằm chằm Trần Dương tò mò hỏi: “Trần Dương…Chuyện này là sao, sao cô ta lại mời anh ăn cơm?”
Vì dù sao cô gái này chính là thiên kim đại tiểu thư của nhà Tư Mã nổi tiếng Kinh Thành, biết bao nhiêu kẻ muốn trồng cây si, nhưng cô ấy đâu có để tâm đến ai.
Hơn nữa việc mà khiến Từ Tiểu Nhu càng gato đó chính là cô ấy lại còn chủ động hẹn Trần Dương, điều này khiến Từ Tiểu Nhu không vui.
Trần Dương cười một cái, đang định giải thích.
Thì bỗng anh đột nhiên kéo Từ Tiểu Nhu về phía mình, vô tình để tay Từ Tiểu Nhu lên ngực.
“Huỵch!”
“Bịch!”
Lại một lần nữa chiếc cối xay bay từ phía sân tập võ đến.
Lần này, chiếc cối dường như xượt qua váy của Từ Tiểu Nhu.
Đi kèm với nó là một tiếng động lớn, chiếc cối nện xuống nền bê tông, lần nữa tạo ra một cái hố to.
“A!”
Từ Tiểu Nhu kêu lên một tiếng, ban đầu cô ta cảm thấy vui mừng, nhưng khi phát hiện ra chiếc cối tạo ra một cái hố lớn như vậy thì mặt tái nhợt ra.
Mẹ kiếp, muốn tìm cái chết đây mà!
Lần này Trần Dương nổi giận, anh đâu phải kẻ ngốc mà không hiểu được, một lần thì có thể là vô tình như thêm lần nữa thì chuyện này rõ ràng là nhằm vào anh rồi!
Chiếc cối này cũng nghót nghét 50 cân, nếu như thực sự là đập vào người Từ Tiểu Nhu, thì đúng là tàn hoa nát ngọc.
Cô ta chợt ngẩng đầu nhìn lại, mẹ kiếp lại chính là hắn ta.
Hướng Cường chạy nhanh đến, hắn không thèm để ý đến Trần Dương, tiến thẳng đến trước mặt Từ Tiểu Nhu, đưa tay ra tỏ ý muốn kéo cô đứng dậy: “Học sinh Từ, đã khiến em sợ hãi một phen rồi, nào, tôi xin lỗi em nhé!”
Hắn vừa nói vừa đưa tay ra ý muốn kéo Từ Tiểu Nhu dậy, khi đôi tay thối tha ấy sắp chạm vào Từ Tiểu Nhu, Trần Dương nắm chặt lấy tay hắn.
“Mau xin lỗi đi”.
Trần Dương nổi giận đùng đùng.
Lúc này Hướng Cường cũng lập tức nổi giận, gạt tay ra, nhưng thật tiếc là tay hắn đã bị Trần Dương nắm thật chặt: “Mau buông tay ra!”
Trần Dương không thèm đếm xỉa, anh vẫn nắm chặt cổ tay của hắn: “Tôi lặp lại lần nữa, mau xin lỗi!”
Mẹ kiếp, cái tên chạn vương này lại dám đối đầu với thầy giáo dạy tiết diễn võ của lớp Thiên Tự 20 ư.
Trong nháy mắt học sinh hai lớp đều túm tụm lại.
Trần Dương cậu điên rồi sao?
Sao cậu dám công khai đấu lại thầy giáo vậy?
Trong lúc mọi người đang nhốn nháo xem, Tào Bảo len ra từ trong đám người, hắn chỉ thẳng vào Trần Dương nói: “Trần Dương, mày ở đây ra oai cái gì? Thầy Hướng đâu có cố ý, vậy mà mày dám bắt thầy xin lỗi, mày cho rằng mình là nhân vật xuất chúng nào sao? Dù gì cũng chỉ là một thằng con rể nhà họ Tô, chẳng bằng một con chó! Vậy mà dám lên tiếng trách thầy sao?”
Ha ha ha!
Những kẻ xung quanh đều cười ầm lên.
Trần Dương lạnh lùng quay sang nhìn hắn, rồi chợt anh nhìn về phía Hướng Cường nói: “Tôi nói lại một lần nữa, mau xin lỗi đi”.
Lúc này, Từ Tiểu Nhu kéo lấy cánh tay Trần Dương nói: “Trần Dương, thôi đi, dù sao chúng ta cũng không bị thương…”
Cái tên Hướng Cường này dù gì cũng là thầy giáo dạy tiết diễn võ, không phải là người Trần Dương có thể đắc tội được.
Hơn nữa giờ họ đang ở trong học viện Lục Phái, mà tên Hướng Cường này còn là trưởng lão ngoại môn của phái Thiếu Lâm, địa vị vô cùng cao quý!
Hướng Cường lập tức nổi giận, mẹ kiếp, mình đường đường là trưởng lão ngoại môn của Thiếu Lâm Tự, vậy mà tên tiểu tử này lại dám được nước lấn tới.
“A di đà phật!”, Hướng Cường tức nổ mắt lên nhưng cố nén cơn giận nói: “Cậu nói cái gì, có giỏi nói lại thêm một lần nữa đi!!!”
“Tôi có nói thêm vài ba lần nữa thì làm sao?”, Trần Dương nói với một giọng đanh thép: “Mau xin lỗi Từ Tiểu Nhu đi!”
“Được được được!”, Hướng Cường giận tím mặt cười: “Hôm nay tôi bị tên nhãi nhà cậu khiêu khích hết lần này đến lần kia, tuy rằng tôi là đệ từ nhà phật, nhưng phật cũng có thể nổi giận, phật môn cũng có Kim cương nộ mục, hôm nay tôi sẽ dạy cho cậu biết cái gì là tôn sư trọng đạo!”
Nói đoạn, Hướng Cường giơ tay lên định đánh.
Thấy Hướng Cường ra tay, Trần Dương cũng không chút sợ hãi.
Anh dám bảo đảm, nếu hắn ra tay đánh anh, thì Hướng Cường sẽ chết rất thảm.
Anh đã chuẩn bị xong mọi thứ, một kẻ xem mạng người là cỏ rác như thế này mà cũng xứng đáng làm thầy sao?
Quả đấm ấy chuẩn bị giáng xuống Trần Dương.
Thì lúc này trong tình huống nguy cấp ấy, truyền tới một giọng nói từ phía xa!
“Mau dừng tay!”
Giọng nói không lớn nhưng tràn đầy uy lực!
Mọi người nhìn về hướng phát ra âm thanh, thì có một người phụ nữ bước đến với đôi giầy cao gót, bước đi uyển chuyển với khuôn mặt lạnh lùng.
Người này còn có thể là ai khác ngoài Hạ Lam?
“Thầy Hướng, tại sao thầy có thể ra tay đánh học sinh như vậy được”, Hạ Lam cau mày chất vất.
Hướng Cường vội thu tay về, người hơi co lại, hậm hực nói: “Là cô giáo Hạ sao, cô nói gì vậy, tôi đâu có ra tay với cậu ta, là tôi đang truyền thụ quyền pháp đó chứ!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!