Chương 240: Biến lớn
Lúc này, Trần Dương cười một tiếng, tỏ vẻ hờ hững nói: “Thưa Giáo chủ, tôi một lòng trung thành với Nhật Nguyệt Thần Giáo, càng vô cùng kính trọng ngài, tuyệt đối không có chuyện hai lòng. Có điều sau khi xem bốn quyển sách kinh kia, thì có một quyển hình như có vấn đề”.
Thái Cực Kinh và Thái Âm Kinh, một bìa vàng một bìa xanh.
Tuy nhiên chất liệu giấy để làm ra hai loại kinh này đều rất đặc biệt, giống như vàng nhưng không phải vàng, giống như đồng như không phải đồng, giống như sắt nhưng không phải sắt, cũng không phải gỗ.
Hơn nữa các quyển kinh thư này vẫn nguyên vẹn sau mấy trăm năm, nhất định là đã được xử lý để chống được nước và lửa.
Trần Dương cảm thấy quyển Thái Âm Kinh mà hôm qua Thần Long Giáo mang đến có vẻ không đúng, anh nhìn thấy trên bề mặt có vết dầu.
Sự khác biệt này cũng quá rõ ràng rồi?
Mấy năm nay Uông Thần Thông đã lật đi lật lại những quyển sách mà ông ta có vô số lần nhưng không hề để lại dấu vết gì, còn quyển mà Thần Long Giáo đưa đến lại có vết dầu, chuyện này vô cùng khả nghi.
Uông Thần Thông nhíu mày, nửa tin nửa ngờ: “Ý cậu muốn nói đến quyển Thái Âm Kinh của Thần Long Giáo mang tới sao?”
“Đúng rồi ạ!”, Trần Dương gật đầu nói.
Có gì khác đâu nhỉ!
Uông Thần Thông đem ra so sánh với những quyển kinh kia, ngoại trừ có vết dầu ra thì những thứ khác đều giống nhau cả!
Những người khác cũng nghển cổ lên nhìn xem có sự khác biệt gì.
Lúc này sứ giả Thần Long Giáo bước ra khỏi hàng nói: “Cậu chớ ngậm máu phun người, Thần Long Giáo chúng tôi đã phải tốn bao công sức mới có được quyển kinh này, giờ chúng tôi mang đến tặng cho Giáo chủ, vậy mà cậu không có lấy một lời cảm ơn thì thôi, lại còn nghi ngờ chúng tôi, rốt cuộc là cậu có dã tâm gì?”
Trần Dương cười nhạo hắn, mặc dù Thần Long Giáo và Nhật Nguyệt Thần Giáo đều là tà giáo đi chăng nữa, nhưng từ lâu vốn vẫn như nước với lửa.
Giờ vào ngày sinh nhật của Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo, Thần Long Giáo lại đưa lễ vật đến há chẳng phải là kỳ lạ sao?
Lại còn mang tặng một quyển sách bên trong chứa đầy bí mật như “Thái Âm Kinh”, nếu như nói là không có vấn đề gì thì ai mà tin nổi?
“Giáo chủ, lòng dạ của tôi ông trời có thể chứng giám, nếu như tôi trách nhầm sử giả của Thần Long Giáo, xin Giáo chủ cứ việc miễn chức Thánh Tử của tôi đi”.
Nghe thấy vậy, Huyền Vũ Tinh Quân và Bạch Hổ Tinh Quân đều tỏ ra vui mừng, vội vàng nói: “Giáo chủ, giờ đưa quyển kinh thư này cho thằng nhãi này, xem hắn ta định giở trò quái quỷ gì!”
Uông Thần Thông trầm ngâm trong chốc lát, sau đó đưa kinh thư cho Trần Dương.
Trần Dương nhận lấy kinh thư rồi mở ra.
“Xoạt xoạt”.
Tiếng lật sách vang lên, một mùi dầu thoang thoảng bay ra từ trong sách.
Mùi rất nhẹ, nếu như không ngửi kỹ sẽ không thấy được.
Bởi vì trên Băng Hỏa Đảo có rất nhiều loại hoa, mùi thơm nồng nàn, vậy nên cũng át đi mùi của dầu.
Giờ anh đã chắc chắn 100% quyển Thái Âm Kinh này là giả.
Lúc này, Trần Dương chắp tay về phía Giáo chủ nói: “Giáo chủ, có thể cho tôi mượn quyển Thái Âm Kinh trong tay ngài được không!”
Uông Thần Thông nhíu mày, có vẻ như sắp vượt ranh giới chịu đựng của ông ta.
“Trần Dương, anh đang làm loạn gì vậy?”, Mộc Thuyên đứng lên, mắng Trần Dương.
“Phu nhân, tôi đang muốn giám định thật giả mà”, Trần Dương nhìn Mộc Thuyên, đôi mắt trong suốt bình tĩnh.
Không hiểu sao khi chạm phải ánh mắt của Trần Dương, cô ta liền trở nên mất tự nhiên rồi cúi đầu: “Giáo chủ, hay là đưa kinh thư cho anh ta đi.”
“Hừ, đây này!”, Uông Thần Thông ném kinh thư qua, sau khi Trần Dương nhận lấy, anh bước sang bên cạnh.
Những chuyện tiếp theo khiến mọi người xung quanh mắt chữ A mồm chữ O.
Trần Dương cầm lấy hai quyển kinh thư, rồi anh để hai quyển kinh thư trên ngọn nến đang cháy.
Trong nháy mắt, một quyển kinh thư bốc cháy.
Mẹ kiếp!
Thằng cha này điên rồi, sao lại đốt kinh thư!
Những người có mặt trong đại điện ai nấy đều thất kinh, sợ hãi.
Huyền Vũ Tinh Quân không nhịn nổi đứng lên, giận dữ trợn mắt nhìn Trần Dương nói: “Trần Dương, cậu thật là to gan”.
Lúc này, Chu Tước Tinh Quân cũng lạnh lùng lên tiếng: “Cậu đang làm gì vậy? Cậu cho rằng mình là Thánh Tử thì không có ai dám giết cậu sao?”
Xoẹt!
Bảo kiếm được lấy ra khỏi vỏ, trên tay Chu Tước Tinh Quân là một thanh bảo kiếm.
Mặt Uông Thần Thông biến sắc hẳn, ông ta tỏ vẻ đầy giận giữ.
Láo xược, sao tên Trần Dương này lại gám cả gan như vậy, dám đốt kinh thư ngay trước mặt mình!
Giấc mơ trường sinh bất lão của ông ta, đã bị Trần Dương phá hỏng!
Hiện giờ ông ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là phanh thây Trần Dương ra làm trăm mảnh!
Lúc này Tứ Đại Tinh Quân ai nấy đều lấy vũ khí của mình ra, họ nghiến răng nghiến lợi muốn ra tay.
Trần Dương chậm rãi vứt quyển kinh thư bị cháy kia xuống dưới đất, sau đó anh dùng tay lau quyển kinh thư còn lại, quyển kinh thư vốn bị ám muội đen nay trong nháy mắt trở về hình dạng ban đầu.
“Mọi người nhìn xem, đây mới là quyển “Thái Âm Kinh” của giáo chủ chúng ta, quyển trên đất kia chính là do Thần Long Giáo đưa đến, thật giả như nào mọi người nhìn qua là biết ngay!”
Thấy vậy, đám người kia càng trở nên tức giận.
Mẹ kiếp, lại còn phải nhìn à, kinh thư thật thì đương nhiên là không cháy, còn giả thì cháy chứ sao.
Lần này, tất cả bọn bọ đều câm nín.
Ngay cả Uông thần Thông cũng không nói gì.
Mộc Thuyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt đẹp liên tục nhìn về phía Trần Dương, tên ngốc này đúng là dọa cô ta một phen hú vía.
“Giáo chủ, nếu như tôi đoán không nhầm thì Thần Long Giáo chắc hẳn muốn dùng kinh thư giả để trộm lấy kinh thư thật”, Trần Dương lừ mắt nhìn sang phía tên sứ giả của Thần Long Giáo mặt mày đang tái mét.
Sao cơ!
Uông Thần Thông đứng phắt dậy: “Lũ Thần Long Giáo khốn kiếp, lại dám giở trò làm nhục ta trong ngày đại thọ 70 tuổi, còn muốn dùng quyển sách giả này để trộm lấy quyển kinh thật của ta, quả thật đáng chết! Tao phải giết mày!”
Ông ta nói với vẻ đằng đằng sát khí lan tỏa bốn phía! Giờ ông ta muốn băm tên sứ giả Thần Long Giáo kia ra làm trăm mảnh!
Trong lòng mọi người đều run lên, không ai dám lên tiếng, bọn họ hiểu rằng Giáo chủ đang thực sự nổi giận.
Nhưng một giây sau thôi, còn xảy ra chuyện khủng khiếp hơn.
“Ựa!”
Đột nhiên Uông Thần Thông phun ra máu tươi, uỳnh một cái quỳ trên mặt đất.
“Giáo chủ, sao vậy!”
“Giáo chủ…”
Đám đệ tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo vô cùng kinh hãi, ai nấy đều muốn lao tới.
“Uỳnh, uỳnh, uỳnh!”
Đám đệ tử kia đều quỳ sụp xuống đất.
“Chết rồi… trúng độc rồi…”
Thương Long Tinh Quân chỉ cảm nhận được một sự bất lực, đầu gối mềm nhũn quỳ sụp xuống.
“Giáo chủ, Giáo chủ không sao chứ…”
Lúc này Mộc Thuyên cũng ngã lăn ra đất.
Không chỉ vậy, toàn bộ người trong đại điện đều la liệt trên đất.
“Bạch Hổ Tinh Quân, Huyền Vũ Tinh Quân… hai cậu tại sao không bị gì?”, Uông Thần Thông nhìn bọn họ mặt đầy kinh ngạc.
“Khốn kiếp, hai tên khốn kiếp này làm phản rồi!”, Mộc Thuyên trầm giọng nói.
“Ha ha, phu nhân quả thật thông minh!”, Huyền Vũ Tinh Quân cười ha ha một tiếng, rồi bước đến bên cạnh sứ giả Thần Long Giáo nói: “Để tôi nói cho cô biết, tôi và Bạch Hổ Tinh Quân đều đã đầu quân cho Thần Long Giáo rồi”.
Bạch Hổ Tinh Quân đi đến bên cạnh sử giả Thần Long Giáo nói: “Mời sứ giả hãy nhìn cho rõ, giờ chúng tôi sẽ đi lấy đầu lão già Uông Thần Thông”.
Nghe vậy, Huyền Vũ Tinh Quân kéo hắn ta nói: “Sao phải vội thế, tôi muốn làm nhục lão chó già kia một lần thật hả hê trước mặt thật nhiều người”.
Vừa nói hắn vừa đi đến trước mặt Uông Thần Thông: “Lão già chó chết này, chỉ biết bế quan cả ngày lẫn đêm để tìm hiểu bí tịch, không hề ngó ngàng gì đến chuyện trong giáo hết, để cho một con đàn bà quản lý bọn tôi. Tôi và Bạch Hổ Tinh Quân đã đổ bao công sức vì Nhật Nguyệt Thần Giáo nhưng nhận lại được gì? Nực cười hơn nữa là con đàn bà này lại còn để cho một thằng ranh miệng còn hôi sữa làm Thánh Tử, ông coi những người bán mạng vì ông ra cái gì?”
“Chính con đàn bà này, hết thảy đều là do cô ta, hôm nay tôi phải giết cô ta trước mặt ông, ông nhìn cho kỹ đi!”, vừa nói hắn vừa rút dây lưng ra.
“Mày… mày đám… Nhất định tao sẽ băm mày ra hàng trăm mảnh…”, Uông Thần Thông trừng to hai mắt.
“Ha ha, ông đã trúng Bi Dậu Thanh Phong rồi còn dám to mồm à? Đợi kiếp sau nhé!”, vừa nói Triệu Uy Vũ vừa lao đến chỗ Mộc Thuyên.
Trong nháy mắt, Uông Thần Thông dù lúc này đang nằm liệt trên đất nhưng ông ta lại đánh một chưởng vào sau lưng hắn.
Triệu Uy Vũ không tài nào tưởng tượng được Uông Thần Thông còn có khí lực, chỉ một chưởng mà đã đánh bay hắn ra.
“Ựa!”
Triệu Uy Vũ hộc ra đống máu tươi, chỉ chưởng đó thôi đủ khiến hắn không thể nhúc nhích được!
“Huyền Vũ”, như một tia sét đánh xuống, trong nháy mắt Bạch Hổ lao về phía Uông Thần Thông.
“Đùng!”
Hai chưởng đập vào nhau, Bạch Hổ Tinh Quân bị văng ra ngoài.
“Ựa!”
Cùng lúc đó, Uông Thần Thông cũng khạc ra một ngụm máu lớn, ông ta vốn đang sử dụng công phu thâm hậu của mình để khống chế độc tính của Bi Dậu Thanh Phong, nhưng vừa rồi ra tay hai chưởng liên tiếp khiến ông ta không còn đủ khả năng không chế được nữa, trong nháy mắt mất đi khả năng chiến đấu.
Hơn nữa, lần giao đấu ban nãy với Bạch Hổ Tinh Quân cũng khiến ông ta bị nội thương.
“Sứ giả Thần Long Giáo, mau ra tay đi, lão chó già này đã không còn đủ sức chiến đấu rồi…”, Bạch Hổ Tinh Quân và Huyền Vũ Tinh Quân đồng loạt hô.
Tên sứ giả Thần Long Giáo kia cũng chỉ là hàng tu sĩ Tiên Thiên viên mãn, dù ban nãy Uông Thần Thông đã trúng độc, vậy mà còn liên tiếp đánh bại hai người cảnh giới Phản Phác hậu kỳ là Bạch Hổ và Huyền Vũ, thực lực quả thật rất mạnh.
“Mau lên đi, nếu đợi đến khi ông ta khống chế được độc tính, thì chúng ta tiêu đời!”, Triệu Uy Vũ hét về phía sứ giả Thần Long Giáo.
“Hãy chờ đấy!”, sứ giả Thần Long Giáo nghiến răng một cái, vận chưởng đánh Uông Thần Thông.
“Đoàng!”, một âm thanh vang lên.
Uông Thần Thông bị đánh bay ra.
Nhìn Thấy Uông Thần Thông hộc máu xuống đất, sứ giả Thần Long Giáo vô cùng hưng phấn, hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mình có thể tự tay giết chết Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo cả.
Đây là công lao vô cùng lớn, nghĩ vậy, toàn thân hắn ta trở nên kích động.
“Ha ha ha… Lão chó già họ Uông kia, Lạc Bân Thần Long Giáo tôi sẽ giết chết ông, chịu chết đi…”, vừa nói Lạc Bân vừa dồn toàn bộ chân khí toàn thân rồi lao đến chỗ Uông Thần Thông.
Uông Thần Thông anh hùng một đời, ông ta không bao giờ nghĩ đến cảnh sinh nhật 70 của ông ta lại chính là ngày giỗ của ông ta.
Giờ phút này ông ta hoàn toàn tuyệt vọng.
Lần này, sau khi biết được Uông Thần Thông hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu, hắn ta chuẩn bị đập mạnh một chưởng lên đầu ông ta.
Nếu như thành công, thì quả này não Uông Thần Thông chỉ có nước bắn tung tóe ra thôi.
“Uỳnh!”
Chính vào lúc Lạc Bân đang sắp đánh mạnh vào đầu Uông Thần Thông, thì bỗng có ai đó đột nhiên lao ra, chỉ một cước đá bay hắn ta.
Lúc này ai nấy đều bối rối.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!