Chương 266: Động phòng hoa chúc 1
Thực ra đến giờ Trần Dương vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Hoắc Kim Cương đột nhiên đánh lén, anh còn chưa kịp có phản ứng.
Chỉ cảm thấy cả người rung lên một cái, sau đó Hoắc Kim Cương bay ra.
Ngũ Thông Thiên vô cùng hài lòng kéo tay Trần Dương: “Cháu rể, cháu nói thật cho ông biết, có phải cháu quen Vũ Hàm không?”
Trần Dương nghĩ một lát rồi gật đầu.
Thấy Trần Dương gật đầu, Ngũ Thông Thiên thở dài: “Cháu nói xem con bé này thật là, yêu đương mà cũng xấu hổ không nói với ông, còn hại ông xin Giáo chủ tổ chức đấu võ tuyển rể nữa chứ”.
Gì cơ?
Tôi yêu đương với con nhãi Tần Vũ Hàm điêu ngoa này lúc nào?
“Hoàng Long Sứ, tôi… tôi đã kết hôn rồi…”, Trần Dương cười khổ, nói với Ngũ Thông Thiên.
Sao cơ?
Cậu kết hôn rồi?
Ngũ Thông Thiên ngây ra, vẻ mặt lập tức lạnh lùng: “Chuyện này là sao? Có phải cậu không muốn lấy cháu gái tôi không? Định trêu ghẹo con gái nhà lành chắc?”
Sao cơ?
Trần Dương cũng cạn lời
Những lời anh nói đều là sự thật, sao đến miệng ông ta lại thành trêu ghẹo con gái nhà lành?
“Tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu nhất định phải lấy con bé”.
Trần Dương đang định giải thích, Ngũ Thông Thiên đã giơ tay điểm một cái vào cổ họng anh, anh lập tức không thốt lên được lời nào nữa.
Sau đó ông ta lại điểm vào eo anh, cơ thể anh lập tức cứng đơ.
Ngũ Thông Thiên vác Trần Dương lên vai, hừ lạnh một tiếng: “Thằng nhóc thối tha, còn định lừa ông nội nữa. Lúc tôi hành tẩu giang hồ, bố mẹ cậu còn không biết đang ở đâu đấy”.
Trần Dương thầm kêu khổ, mẹ kiếp, mới chỉ nghe nói ép mua ép bán, chưa từng nghe nói đến ép duyên.
…
Thành phố Tây Xuyên, học viện Lục Phái.
Hôm nay là tiết của giáo viên chủ nhiệm Hạ Lam.
Cô ta vừa vào lớp đã nhìn về phía chỗ ngồi của Trần Dương.
Sắc mặt cô ta thoắt cái đã tối sầm.
Tên khốn kiếp này lại không đi học.
Không biết đã trốn học bao nhiêu tiết rồi?
Cậu ta không biết bây giờ Hướng Võ cứ nhằm vào cậu ta sao?
Mọi người thấy Hạ Lam khó chịu, cả tiết học đều ngồi ngay ngắn, sợ chọc giận cô ta.
Cuối cùng cũng chịu đựng được đến giờ tan học.
Hạ Lam nện giày cao gót rời khỏi phòng học, kết quả vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Hướng Võ đang lôi kéo một nữ sinh ở cửa lớp 20.
Nữ sinh này không phải ai khác, chính là Tô Diệu.
“Thầy Hướng, thầy tránh ra đi ạ”, Tô Diệu nhìn Hướng Võ với vẻ bất đắc dĩ.
“Tô Diệu, em nể mặt tôi, buổi tối đi ăn với tôi bữa cơm nhé”, Hướng Võ cười hi hi nói: “Tôi thề là tôi chỉ muốn điều tra tung tích của anh tôi, tuyệt đối không có bất cứ dây dưa tình cảm riêng tư nào”.
“Em đã nói rồi, em thực sự không biết”.
“Sao lại thế được, lúc anh tôi chưa mất tích thường nói với tôi em là người anh ấy quan tâm nhất”, dứt lời, hắn giơ tay tóm lấy cổ tay Tô Diệu.
“Hướng Võ, mau buông tay ra!”
Hạ Lam cắn răng bước đến.
Hướng Võ cau mày, sao lại là con mụ phiền phức này?
Cái tay đang túm Tô Diệu cũng lập tức buông ra.
Tô Diệu vội vàng chạy đến bên cạnh Hạ Lam, nhìn hắn với vẻ cảnh giác.
“Hướng Võ, thầy là giáo viên trong trường, quấy rối nữ sinh có phải hơi quá đáng rồi không?”
“Cô giáo Hạ, tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với em Tô Diệu về chuyện của anh tôi, sao lại là quấy rối?”, Hướng Võ cười híp mắt nói.
“Chuyện của anh thầy những gì nên tìm hiểu cũng đã tìm hiểu, những gì cần nói cũng đã nói, đừng để tôi thấy thầy lôi kéo em ấy nữa, nếu không tôi nhất định sẽ tố cáo thầy với chủ nhiệm”, dứt lời cô ta dẫn Tô Diệu rời đi.
Nhìn bóng lưng hai người, trong mắt Hướng Võ loé lên vẻ dâm tà.
Hai người đến văn phòng, Tô Diệu vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, nói với Hạ Lam: “Cảm ơn cô, cô giáo Hạ!”
Hạ Lam xua tay: “Không cần cảm ơn”.
“Đúng rồi, có chuyện này tôi muốn hỏi em. Dạo này Trần Dương thường hay trốn học, em có biết cậu ta đi đâu không?”
Tô Diệu cắn môi, lắc đầu đáp: “Em… em cũng không biết”.
Dạo này Trần Dương thường đi vắng không có lý do, đã đi là bặt vô âm tín, gọi điện không được, nhắn tin không trả lời, cũng không biết rốt cuộc là làm sao nữa.
Cô cũng không biết?
Hạ Lam nhíu mày, chắc không phải tên khốn này chạy đi đâu chơi bời rồi đấy chứ?
“Cô giáo Hạ, Trần Dương… anh ấy chắc chắn là có chuyện gì đó quan trọng nên mới không xin phép cô”, Tô Diệu nói: “Em là vợ anh ấy… Em thay mặt anh ấy xin phép cô ạ”.
Dùng danh nghĩa là vợ của Trần Dương để xin phép nghỉ học trước mặt giáo viên chủ nhiệm của anh, đúng là khó xử.
Tô Diệu ngại đến mức khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng lên.
Nghe Tô Diệu nói, trong lòng Hạ Lam vô cùng phức tạp: “Tôi biết rồi, em đi đi…”
Cô ta xua tay nói.
“Vậy… Cô Hạ, em đi đây ạ”.
“À khoan đã”, Hạ Lam gọi Tô Diệu lại: “Nếu Hướng Võ còn quấy rối em nữa thì cứ đến tìm tôi…”
Tô Diệu trong lòng mừng rỡ, liên tục khom lưng nói: “Cảm ơn cô Hạ, cảm ơn cô ạ…”
Hạ Lam không biết tại sao mình lại nói ra câu đó, theo lý mà nói, cô ta với Tô Diệu nên đối địch mới phải.
Lẽ nào cô ta lại nổi hứng làm cô giáo như mẹ hiền?
Nhìn thấy thầy giáo vô lương tâm quấy rối nữ sinh liền bảo vệ theo bản năng?
Đúng vậy, chắc chắn là như thế.
Hạ Lam thầm nghĩ trong lòng.
…
Núi Côn Luân, trong khuê phòng của Tần Vũ Hàm ở Thần Long Giáo.
Mấy phù dâu mặc đồ đỏ đang bài trí phòng cưới, trong đó một phù dâu khoảng 60 tuổi tay xoắn hai sợi chỉ nhỏ, lướt qua lướt lại trên gò má Tần Vũ Hàm.
Đây gọi là cạo mặt.
Xoắn đứt lông tơ đi, bắt đầu từ hôm nay, Tần Vũ Hàm không còn là một cô bé ngây thơ nữa, mà là một người phụ nữ thực sự.
Nhìn cô gái trong gương, mày lá liễu, mắt hạnh, mũi dọc dừa, môi anh đào, son phấn màu đỏ càng tô điểm cho khuôn mặt cô ta rạng rỡ, tươi vui hơn.
Đầu đội mũ phượng, mặc lễ phục đỏ tươi, cài vàng đeo bạc, trông vô cùng phú quý.
Cô hầu gái nhìn Tần Vũ Hàm, ngây người nói: “Tiểu thư… cô thật là đẹp!”
“Phải đấy, tiểu thư đúng là mỹ nhân hiếm có trên đời”, mấy phù dâu cũng gật đầu đồng ý.
Phù dâu cạo mặt cho Tần Vũ Hàm cười nói: “Hôm nay là ngày vui của tiểu thư, chỉ mong cậu chủ có thể yêu thương tiểu thư”.
Nghe phù dâu nói, Tần Vũ Hàm bỗng dưng hốt hoảng.
Cô ta sắp phải lấy tên thối tha kia thật sao?
Đúng lúc phù dâu đang trang điểm cho Tần Vũ Hàm.
Ở chỗ khác, Trần Dương ngồi ngây người trên ghế, để mặc phù dâu mặc đồ trang điểm cho anh.
Lúc phù dâu thay quần cho Trần Dương, anh chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ để chui vào.
Nhưng anh đã bị điểm huyệt, không thể nhúc nhích, cũng không thể mở miệng nói chuyện, thực sự vô cùng khó chịu.
“Chà, không ngờ cậu chủ lại có vốn liếng lớn như vậy, lần này tiểu thư có phúc rồi…”
Mấy phù dâu đều là người từng trải, không nhịn được cười trêu chọc.
Trần Dương nghe phù dâu nói mà xấu hổ vô cùng, bèn nhắm luôn mắt lại, đóng vai một bức tượng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chẳng mấy chốc trời đã tối.
Tối nay là ngày cháu gái của Hoàng Long Sứ lấy chồng, chú rể là Đà chủ trẻ nhất trong lịch sử Thần Long Giáo.
Trai tài gái sắc, có thể nói là một đôi trời sinh, xứng đôi vừa lứa không chê vào đâu được.
Là công chúa không ngai của Thần Long Giáo, hôn lễ của Tần Vũ Hàm được Long Tại Thiên tổ chức vô cùng long trọng.
Cả Thần Long Giáo đều tràn ngập không khí vui mừng.
Lửa trại soi tỏ đại điện, trong tiếng chiêng trống, cô dâu và chú rể xuất hiện.
“Cô dâu chú rể bái thiên địa!”
Ở cửa đại điện, đệ tử cao giọng hô to.
Sau đó trong đại điện vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Ngũ Thông Thiên cười không khép được mồm.
Tần Vũ Hàm không còn bố mẹ, chỉ có ông nội, vì vậy Long Tại Thiên đã đặc biệt hạ lệnh nhận Tần Vũ Hàm làm con gái nuôi.
Lúc nhị bái cao đường, cô dâu chú rể bái Long Tại Thiên và Thái Mỹ Cơ.
Ngũ Thông Thiên đứng ở bên cạnh nhìn mà nước mắt tuôn như mưa.
Đến lúc phu thê giao bái, bởi vì Trần Dương bị điểm huyệt, nên phải có người miễn cưỡng ấn xuống.
“Uống rượu giao bôi!”
Sau đó hai đệ tử lấy ra một bình đựng rượu làm từ quả bầu, rót cho Trần Dương và Tần Vũ Hàm mỗi người một ly.
Dưới sự điều khiển của người khác, Trần Dương phải uống rượu giao bôi.
Rượu vừa xuống bụng, một luồng khí nóng lập tức bốc lên, xông thẳng lên đầu.
Trần Dương cảm thấy đầu óc quay cuồng, miệng lưỡi khô khốc, nóng vô cùng.
“Lễ xong, đưa vào động phòng!”
Cùng với tiếng hô của người làm lễ, một đoàn người nô nức đưa Trần Dương và Tần Vũ Hàm đến phòng ngủ.
Sau khi đưa cô dâu chú rể vào động phòng, cả đám người ăn uống chè chén trong đại điện.
Đàm Tiểu Long vô cùng vui mừng.
Hiện giờ Trần Dương đã trở thành cháu rể của Hoàng Long Sứ, Giáo chủ còn nhận Tần Vũ Hàm làm con gái nuôi, lần này Trần Dương có thể nói là đã đứng vững ở Thần Long Giáo.
Trong phòng ngủ, Trần Dương và Tần Vũ Hàm ngồi ở mép giường.
Sau đó anh rùng mình một cái, anh có thể động đậy được rồi. Quá đỗi vui mừng, Trần Dương lập tức đứng dậy muốn rời đi.
Anh không thèm động phòng với Tần Vũ Hàm.
Kết quả vừa bước đến cửa, liền nghe thấy tiếng của hai phù dâu bên ngoài: “Cậu chủ, đêm khuya rồi, cậu và tiểu thư mau đi nghỉ đi. Hoàng Long Sứ bảo chỉ có âm dương hoà hợp mới giải được độc cậu trúng”.
Sao cơ?
Mình bị trúng độc?
Bị lúc nào vậy?
Lẽ nào là ly rượu giao bôi kia?
Trần Dương hít sâu một hơi, đột nhiên bụng dưới ba tấc phía trên đan điền truyền đến một cơn đau nhói, khiến mặt anh trắng bệch.
Hơn nữa anh còn phát hiện mình không thể điều động chân khí trong đan điền.
Mẹ kiếp, lão già này thật là độc ác, bỏ thuốc anh thì cũng thôi đi, lại còn phong bế đan điền của anh.
Ngũ Thông Thiên là đại tu sĩ cảnh giới Phản Phác, Trần Dương vẫn chưa đủ khả năng phá giải cương khí ông ta để lại.
“Đồ thối tha, anh không được động vào tôi!”
Đúng lúc này, Tần Vũ Hàm vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.
“Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không động vào cô”.
Dứt lời, Trần Dương bò dậy, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Khát, khát kinh khủng khiếp.
Trần Dương rót hết ly nước này đến ly nước khác mà vẫn không đã khát.
Nóng, cảm giác nóng như phát sốt, da toàn thân anh đã đỏ ửng lên.
“Đồ thối tha, tôi nóng quá… Sao lại nóng thế này…”
“Tôi sao biết được”, Trần Dương nóng quá nới cả cổ áo, không ngừng quạt lấy gió.
“Tôi… tôi khát quá, mau lên, rót cho tôi ly nước…”, Tần Vũ Hàm không nhịn được nói.
“Sao cô phiền phức thế nhỉ?”, Trần Dương rót một ly nước, bước đến trước mặt Tần Vũ Hàm, vén khăn trùm đầu của cô ta lên: “Nước của cô đây!”
Tần Vũ Hàm lúc này mắt hạnh má đào, làn da ửng hồng, vô cùng quyến rũ.
Nhận ly nước, cô ta ừng ực một hơi cạn sạch.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!