Chương 365: Độ kiếp
Nó không biết tại sao Trần Dương phải nuốt viên đan dược kia, rõ ràng đó không phải thứ anh có thể dùng được.
Với vô số dược liệu quý giá, Siêu Thoát Đan luyện ra được quả nhiên không tầm thường, đến Tiểu Cổ cũng không thể nuốt được.
Số Dược Lực mà Trần Dương tiêu hao chỉ là một phần vô cùng nhỏ bé.
Trần Dương cũng không biết phải mất bao lâu mới có thể tiêu hao hấp thụ hết.
Có lẽ còn chưa đột phá thành công thì anh đã chết vì suy sụp tinh thần, hoặc là bị luồng Dược Lực này làm cho nổ tung.
Trong đầu anh lóe lên bóng dáng của Tô Diệu, Mộc Thuyên, Vu Lan,… Rồi anh lại nghĩ đến bố mẹ, con cái của mình… Nếu anh thất bại thì bọn họ sẽ phải chịu cú sốc lớn đến nhường nào chứ?
“Không được chịu thua, tuyệt đối không được chịu thua!”
Trần Dương cắn nát đầu lưỡi, cố gắng vận chuyển Thiên Ma Thân và Thần Luyện Chi Pháp, không ngừng hấp thụ, thanh lọc những suy nghĩ vụn vặt.
Hơi thở của anh bắt đầu chậm lại, mỗi lần hít thở anh đều hít được một lượng lớn linh khí đất trời.
Phía trên phòng bế quan hình thành một luồng lốc xoáy linh khí che phủ cả bầu trời.
Linh khí dồi dào trên Băng Hỏa Đảo bị cuốn hết sạch, biển lớn nổi trận cuồng phong, vô số linh khí đất trời tràn về phía Băng Hỏa Đảo, cuối cùng bị cuốn vào luồng lốc xoáy kia.
Mọi người trên Băng Hỏa Đảo ngây người nhìn phòng bế quan của Trần Dương, rất khó tưởng tượng đây là động tĩnh mà anh gây ra.
Đây thực sự là sức mạnh mà con người có thể chạm đến sao?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước cảnh tượng này, nhất là những thuộc hạ cũ của Thần Long Giáo và Nhật Nguyệt Thần Giáo đều quỳ dưới đất vái lạy.
Minh chủ đã vượt hẳn người thường, bắt đầu tiến hóa lên sinh mệnh cao cấp hơn.
Sinh mệnh này người xưa đã từng có ghi chép, đó chính là “Thần Linh”, hoặc là “Lục Địa Chân Tiên”.
Bọn họ nhớ đến câu chuyện thần thoại trong Sơn Hải Kinh, hô mưa gọi gió, dời non lấp bể…
Trần Dương đang dùng sức của một mình anh để phá vỡ xiềng xích đất trời, trở nên siêu phàm.
Hiện tượng này vẫn đang tiếp diễn, không ít người muốn tu luyện nhân lúc linh khí dồi dào, nhưng họ phát hiện mình không thể hấp thụ được một chút nào.
Bọn họ lại càng kinh sợ trước Trần Dương, ai nấy yên lặng ngồi khoanh chân tại chỗ, chờ anh xuất quan.
Trong phòng bế quan, Trần Dương đã trở thành người máu, thân thể anh như đã sụp đổ, thậm chí đến máu thịt cũng bắt đầu hòa tan, xương cốt cũng bắt đầu tan rã.
Suy nghĩ tinh thần tan rồi lại tụ, không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần.
Anh bắt đầu rệu rã, thậm chí mất đi ý thức.
Nhưng nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn anh vẫn giữ được một chút tỉnh táo.
Linh khí đất trời cuồn cuộn tràn vào cơ thể Trần Dương, hòa với Dược Lực, phục hồi thân xác, xương cốt, ngũ tạng, máu huyết đã tàn tạ.
Trong nỗi đau đớn, Trần Dương phát hiện máu thịt anh đang cơ cấu lại, mỗi lần cơ cấu lại, thân xác anh lại trở nên mạnh hơn trước kia, xương cốt anh cũng trở nên cứng rắn hơn, máu huyết sôi trào, chỉ một giọt máu tươi rơi xuống đất cũng có thể ăn mòn thành một cái lỗ lớn trên bề mặt đá hoa cương.
Suy nghĩ tinh thần của anh dần trở nên nhạy bén, dường như anh còn nhìn thấy mọi người đang ngồi khoanh chân ở bên ngoài phòng bế quan.
Lốc xoáy linh khí trên bầu trời ngày càng mạnh hơn, linh khí trong phạm vi trăm kilomet vuông đều bị hút đến. Suy nghĩ tinh thần của anh vẫn tiếp tục dâng lên, anh xuyên qua tầng mây, nhìn thấy mặt trời nóng bỏng, cảm nhận được tia nắng nóng rát của mặt trời.
Nhưng suy nghĩ tinh thần vẫn đang tiếp tục lớn lên, mỗi suy nghĩ đều trở nên cứng rắn mạnh mẽ hơn nhờ sự cơ cấu lại.
Anh có thể dễ dàng dùng suy nghĩ để nhấc tảng đá nặng mấy trăm cân mà không tốn chút sức nào.
Giờ phút này, anh đột nhiên ngộ ra, thu hồi suy nghĩ, ở vùng dưới đồi thị, một người tí hon do suy nghĩ hình thành đang ngồi khoanh chân ở đó.
Nhìn kĩ, người tí hon kia gần như đúc từ một khuôn với Trần Dương.
Cùng lúc đó, ở đan điền, trên Nguyên Đan màu vàng chằng chịt vết nứt, dường như có thứ gì đó đang sắp phá vỏ ra ngoài.
“Vỡ ra!”
Nguyên Đan vỡ ra, Trần Dương cảm thấy sức mạnh sụt giảm nhanh chóng, trong người trống rỗng.
“Xẹt!”
“Xẹt!”
Bên ngoài phòng bế quan, mây đen dày đặc bầu trời, sấm chớp rạch ngang tầng mây, trong lòng Trần Dương biết rõ anh sắp đối mặt với điều gì.
Anh vung tay một cái, phía trên phòng bế quan lập tức có một vết nứt, cơ thể Trần Dương bay lên, lao thẳng lên mây.
“Trời ơi, mọi người mau nhìn kìa, đó là… Minh chủ!”
Bên ngoài phòng bế quan có người kêu lên kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều nhìn lên trời, khi nhìn thấy Trần Dương đang lơ lửng trên đó, ai nấy đều phát cuồng.
Minh chủ có thể bay kìa!
Thần Linh, đây là Thần Linh đấy!
Nguyên Chẩn Đầu Đà, Cảnh Vô Địch, những người già trong Thần Long Giáo đều quỳ xuống đất khóc lớn.
Bọn họ ấy thế mà có thể trở thành một con chó dưới chân Lục Địa Chân Tiên, phúc ba đời, đúng là phúc ba đời.
Cảnh tượng này nhất định phải ghi vào sử sách, còn bọn họ sẽ là những chứng nhân lịch sử.
“Ông xã… cố lên!”
“Bố hãy cố lên!”
Ở bên dưới, vợ con của Trần Dương đều vô cùng kích động, căng thẳng cổ vũ cho anh.
Bố mẹ Trần Dương cũng vô cùng lo lắng, bọn họ chẳng mong gì khác, chỉ mong con trai họ có thể bình an vô sự.
“Ầm!”
Một luồng sét vô cùng chói mắt đánh xuống, bổ trúng Trần Dương.
“A…”
Mọi người bên dưới đều kinh hãi.
Sao lại bổ lên người Minh chủ như vậy?
Tất cả mọi người đều ngây ra, đúng lúc này có người hét lên: “Tôi biết rồi, đây chính là độ kiếp trong truyền thuyết, chỉ cần độ kiếp thành công là có thể thành tiên!”
Cái gì? Độ kiếp!
Trong thần thoại cổ đại Hoa Hạ, bất kể là người hay các sinh linh khác đều phải trải qua Lôi Kiếp mới có thể thành tiên thành thánh được.
Nhưng con người thực sự có thể chống lại được trời đất không?
Bị một luồng sét bổ trúng, toàn thân Trần Dương như hóa thành một hòn than, mái tóc đen lập tức bị bốc cháy.
Máu thịt toàn thân be bét, cũng may có Dược Lực cuồn cuộn không ngừng của Siêu Thoát Đan phục hồi lại.
Tiểu Cổ ở trong tim anh sợ hãi run rẩy, co rúm cả người lại.
Vùng dưới đồi thị, hơi thở của người tí hon do suy nghĩ tinh thần hình thành cũng yếu đi ba phần, thoạt nhìn hơi mờ đi.
Đây mới chỉ là luồng sấm sét đầu tiên, còn hai luồng nữa, Trần Dương cũng không biết tại sao mình lại biết, dường như trong lòng có một giọng nói đang nói với anh.
Mây đen trên trời tích tụ một lát.
“Ầm!”
Lại thêm một luồng sấm sét to bằng bắp đùi bổ xuống, năng lượng của luồng sét này còn gấp mấy lần luồng đầu tiên.
Còn chưa bị đánh trúng mà Trần Dương đã cảm thấy nổi hết da gà toàn thân.
Xẹt!
Trong chớp mắt, một thanh Thích Tần đỏ tươi như máu đã xuất hiện trong tay anh.
Thanh Thích Tần này mấy năm nay không biết đã giết bao nhiêu cường giả, hấp thụ bao nhiêu oán khí, nếu đùng đẳng cấp để đo thì hẳn là đạo khí hạ đẳng.
“Lại đây, có giỏi thì đánh chết tao đi!”
Trần Dương tay cầm Thích Tần, xông thẳng về phía thiên lôi.
“Xẹt!”
Vô số tia sét trắng bị Thích Tần chém phải, nhưng lại có nhiều tia sét hơn đánh trúng người Trần Dương.
“A…”
Sức mạnh khổng lồ của sấm sét gần như thiêu đốt Trần Dương thành tro bụi.
Mọi người bên dưới không biết Trần Dương đang phải chịu nỗi đau đớn như thế nào, chỉ thấy anh đang dũng cảm chống lại thiên lôi.
“Hự!”
Trần Dương há miệng phun ra một ngụm máu, vừa mở miệng thì đã bị sấm sét làm bay hơi.
Khi sức mạnh của luồng sấm sét này tan hết thì cả người Trần Dương cũng bị nướng chín.
Nhưng Dược Lực của Siêu Thoát Đan vẫn không ngừng kích thích thịt non mọc ra, nỗi đau đó có thể khiến người ta phát điên.
“Bộp bộp bộp!”
Vô số máu thịt hoại tử rơi từ trên không xuống, Trần Dương đã trần như nhộng.
Người tí hon ở vùng dưới đồi thị càng nhỏ hơn, nhưng cơ thể nó lại trở nên rắn chắc hơn, cũng không biết đó có phải là ảo giác của Trần Dương hay không.
Không kịp nghĩ nhiều nữa, luồng thiên lôi thứ ba đã sắp hình thành xong rồi.
Bản thân Thích Tần có linh hồn của Kinh Kha, là một món binh khí có linh hồn, thiên lôi chí cương chí dương vốn đã cực kỳ khắc chế loại linh thể này.
Nhưng Kinh Kha hồi còn sống là người thế nào chứ? Đó là người còn dám hành thích Tần Vương, vốn đã là kẻ vô pháp vô thiên.
Tuy không còn ý thức và trở thành linh thể, nhưng tinh thần không sợ hãi ăn sâu vào linh hồn vẫn không hề thay đổi.
Cho dù đã chịu đả kích rất mạnh, nhưng Thích Tần vẫn hy vọng Trần Dương tiếp tục dùng nó để chống lại thiên lôi.
Trần Dương thở dài, thu Thích Tần vào người, anh ngẩng đầu nhìn trời, nhìn đám mây lập lòe sấm sét, gầm lên: “Lại đây, hãy để tôi nếm thử sự lợi hại của luồng sấm sét cuối cùng đi”.
“Ầm!”
Vừa dứt lời, luồng sấm sét thứ ba to bằng thùng nước bổ xuống, mang theo năng lượng vô cùng khủng khiếp, trong chớp mắt đã bao trùm lấy Trần Dương.
“Trần Dương…”
Tô Diệu hét lên khản cổ, cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Thiên lôi như thần thoại này bổ lên người Trần Dương, trong khoảnh khắc cô cảm thấy linh hồn mình cũng như lìa khỏi xác.
Các bà vợ khác cũng không khác cô là bao, Mộc Thuyên là người lớn tuổi nhất trong số họ, trước tiên cô ta lấy lại tinh thần trấn an mọi người, rồi lại chạy đến bên cạnh mẹ chồng an ủi bà ấy.
Hai ông bà đã nước mắt ròng ròng, nhưng cô ta không thể khóc.
“Bố, mẹ, không sao đâu, Trần Dương chắc chắn sẽ không sao đâu, chúng ta phải tin vào anh ấy!”
Giọng nói của Mộc Thuyên vô cùng đanh thép: “Từ xưa đến nay, những chuyện không ai làm được thì anh ấy đều làm được, bởi vì anh ấy là Trần Dương, là người đàn ông mạnh nhất thiên hạ!”
Lời của cô ta cũng tác động đến rất nhiều người, nỗi lo lắng và căng thẳng trong lòng mọi người cũng vơi đi không ít.
“Bố, bố nhất định sẽ không sao đâu!”
Cậu con trai cả Trần Tú siết chặt nắm tay, trong lòng vô cùng tin tưởng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!