Chương 465: Trưởng lão nội môn
Đến khi vụ nổ tan hết, Trần Dương trông vô cùng chật vật, uy lực của vụ nổ sinh ra rất mạnh, anh dùng sức mạnh thân thể của mình chống đỡ mà cũng bị thương.
Thần Âm chân quân ở trung tâm vụ nổ lại càng thê thảm hơn, sàn đấu lớn đến đâu thì ông ta Na Di được đến đó.
Hơn nữa Trần Dương nhân lúc ông ta không đề phòng để dẫn nổ, khiến ông ta không kịp né tránh.
Lúc này, âm thuẫn trong tay ông ta cũng nát bươm, Đạo Vận Dương thì chỉ cần gió thổi là tan.
Quần áo trên người tả tơi, gần như không che được cơ thể.
Ông ta là chân quân Uẩn Thần, cho dù so chiêu với tu sĩ cùng cảnh giới thì cũng chưa từng chật vật như vậy.
“Tao phải lấy mạng mày!”
Thần Âm chân quân hét điên cuồng, hơn 10 nghìn đạo huyệt khiếu toàn thân tỏa ra ánh sáng chói lóa.
Ông ta thực sự muốn liều mạng rồi.
Cả đám chân quân Uẩn Thần cũng biến sắc.
Ai mà ngờ được một Nguyên Thần có thể dồn ép chân quân Uẩn Thần đến nông nỗi này, đúng là không thể tin được.
Đám chân nhân Nguyên Thần thì á khẩu hoàn toàn, bọn họ tự nhận nếu đối đầu với Trần Dương thì không có bất cứ phần thắng nào.
Tên 1080 kia thật là điên cuồng, chiến đấu mức độ này, cho dù là dư chấn thì bọn họ cũng không chịu được.
Yêu nghiệt, yêu nghiệt thực sự!
Thần Âm chân quân có thể trở thành Uẩn Thần trong 500 năm, đủ thấy thiên tư và thiên phú của ông ta vốn đã là hàng đầu.
Huyệt khiếu của ông ta là huyệt khiếu hạng 1, nhiều hơn người bình thường gấp 9 lần, năng lượng ẩn chứa trong đó cũng khó mà tưởng tượng nổi.
Ông ta huy động đạo vận còn sót lại, sát ý tỏa khắp sàn đấu.
Gần như không gian thời gian cũng bị đông cứng lại.
“Chết đi!”
Ngón tay ông ta bắn ra một luồng ánh sáng đen, luồng ánh sáng đen đó là đạo vận vô cùng rắn chắc, gần như xuyên thủng không gian. Nếu bị đánh trúng, thân thể, thần niệm và cả nguyên thần của Trần Dương đều sẽ bị Đạo Vận Âm xâm chiếm đồng hóa, trở thành một phần đạo vận của Thần Âm chân quân.
Trần Dương đâu phải hạng để mặc người ta chém giết?
Anh cắn răng, 100 nghìn đạo kiếm nguyên ngưng tụ trên thân kiếm Xích Huyết, Xích Huyết run lên, 100 nghìn đạo kiếm nguyên là đường phân thủy, năng lượng lại có sự biến đổi về chất.
100 kích toàn lực của Ngưng Đan hậu kỳ chồng lớp lên nhau thì kinh khủng đến mức nào chứ?
Đến Xích Huyết cũng thấy hơi khó chịu đựng nổi.
Trần Dương gần như không nắm nổi Xích Huyết nữa.
Quần áo trên người anh lập tức bị rách toạc, thân thể cao lên ba trượng, trên người nổi lên những hoa văn kỳ diệu.
“Chết đi!”
Kiếm khí của Trần Dương tung hoành, trong chớp mắt đã đối đầu với đạo vận bắn tới.
Kiếm khí không gặp bất cứ trở ngại nào, cứ thế chém bay đạo vận, chém tan âm thuẫn và dương thuẫn, xuyên qua người Thần Âm chân quân. Nguyên Thần trong tổ khiếu của ông ta cũng không thoát được, bị chém vụn.
Thậm chí cả thần niệm của ông ta cũng bị đạo kiếm quang kinh thiên động địa này chém giết.
Xác của Thần Âm chân quân rơi từ trên không trung xuống, Trần Dương gần như đã dùng đến sát chiêu mạnh nhất của anh mới giết được Thần Âm chân quân một cách khó khăn.
Anh vẫy tay một cái, nhẫn trữ đồ của Thần Âm chân quân tự động bay vào tay anh.
Anh lại lấy một bộ quần áo linh khí cực phẩm trong nhẫn trữ đồ ra, mặc lên người, che đi thứ hùng vĩ.
Mọi người ở bên dưới đã kinh hãi đến không thốt nên lời.
Nguyên Thần giết chết Uẩn Thần, cho dù nhờ đến uy lực của thần khí thì cũng đủ khiến người ta phải tôn kính.
Điều này có nghĩa là Trần Dương có khả năng chém chết được các Uẩn Thần có mặt.
Lúc đầu Trần Dương thách đấu Thần Âm chân quân, ai cũng cười nhạo anh, thậm chí bọn họ còn đánh cược xem Trần Dương có thể đỡ được một chiêu của Thần Âm chân quân hay không.
Nhưng bây giờ, người ta chỉ chém có ba kiếm đã diệt được Thần Âm chân quân.
Một kiếm chém nổ bán thần khí, một kiếm chém chết Thần Âm chân quân, từ nay trở đi Trần Dương đã hoàn toàn được gán cho biệt danh “Nhất Kiếm Vô Huyết”.
Trong một thời gian rất dài về sau, ai cũng lưu truyền truyền thuyết về “Nhất Kiếm Vô Huyết”.
Các chân quân Uẩn Thần đều nở nụ cười hòa nhã, thực lực của Trần Dương đã được bọn họ công nhận.
Các chân nhân Nguyên Thần cũng nhìn Trần Dương với ánh mắt kính sợ.
Rất đơn giản, thực lực của Trần Dương đã vượt xa bọn họ quá nhiều, cảnh giới Nguyên Thần mà giết được Uẩn Thần, nếu anh mà lên Uẩn Thần thì chẳng phải có thể giết được Uẩn Thần viên mãn sao?
Phải biết rằng, Trần Dương hiện giờ vẫn chưa lĩnh hội đạo vận, nếu lĩnh hội được đạo vận, thì lực công kích sẽ có sự thay đổi khủng khiếp.
Dưới đạo vận thì tất cả chỉ là con sâu cái kiến, câu nói này là ý kiến chung của giới tu hành.
“Số 1080 thách đấu thành công, thăng cấp vào nhóm trưởng lão nội môn”.
Đúng lúc này, giới linh tuyên bố.
“Chúc mừng đạo hữu!”
“Thần uy của đạo hữu quả thực khiến chúng tôi được mở mang tầm mắt”.
Những người gọi Trần Dương là đạo hữu đều là Uẩn Thần.
“Chúc mừng tiền bối, tiền bối uy võ!”
Đây là Nguyên Thần!
Bọn họ gọi Trần Dương là tiền bối nhưng không cảm thấy có chút gánh nặng tâm lý nào, giới tu hành chính là như vậy, ai thắng làm vua, nắm đấm của ai lớn thì người đó là tiền bối.
Trên mây, Linh Nguyên chân quân vẫy tay một cái, Kiếm Nguyên Đỉnh trở lại tay ông ấy: “Sư đệ, thua thì phải chịu nhé!”
“Tiểu đệ xin chịu thua!”
Cực Nguyên chân quân thua một cách tâm phục khẩu phục.
Ông ta cũng không giở trò, lập tức lấy Kiếm Đạo Thạch to bằng cái đĩa mài trong nhẫn trữ đồ ra, ném cho Linh Nguyên chân quân.
Kiếm Đạo Thạch vào tay Linh Nguyên chân quân thì dần thu nhỏ thành cái móng tay.
“Sư huynh thần thông quá!”
Linh Nguyên chân quân lật tay một cái, Kiếm Đạo Thạch được thu vào túi.
Đây là Chưởng Trung Càn Khôn, là một phép thần thông vô cùng kỳ diệu.
“Sư đệ quá khen”.
Linh Nguyên chân quân cảm thấy lần này đến tuần tra có thu hoạch rất lớn, không chỉ suýt nữa tìm được ý tưởng, mà còn giành được Túy Tiên Nhưỡng và Kiếm Đạo Thạch, đúng là hời.
Mà ông ấy chỉ bỏ ra mấy chục nghìn nguyên thạch cực phẩm đã có được tất cả, đúng là quá lãi.
Cực Nguyên chân quân cười khổ: “Sư huynh định sắp xếp cậu ta thế nào?”
“Đương nhiên là sắp xếp cậu ta vào Thiên Kiếm Các rồi, thằng nhóc này rất hợp ý tôi, có thể thử bồi dưỡng xem sao”.
Thiên Kiếm Các?
Thằng nhóc này đúng là may mắn, ông ta biết sư huynh mình đã nảy lòng yêu tài năng.
Nếu vậy thì chúng ta trở về thôi.
Cực Nguyên chân quân dùng phép thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai, mới vừa rồi còn ở tiểu thế giới, lúc sau đã xuất hiện trên biển cách đó mấy nghìn dặm.
“Sư huynh, hay là chúng ta so thử, xem Súc Địa Thành Thốn của ông lợi hại hay là Chỉ Xích Thiên Nhai của tôi lợi hại!”
“So thì so!”
Hai ông lão mấy nghìn tuổi vui vẻ so bì trên mặt biển.
“Ba đứa ngốc này, còn đứng ngây ở đây làm gì?”
Trần Dương đá một cái vào mông Thiết Đầu.
“Tại sao người bị thương luôn là tôi?”
Thiết Đầu nói với vẻ tủi thân.
“Bởi vì tu vi của mày cao, bởi vì mày da dày thịt béo, đánh mày êm tay nhất!”
Trần Dương hừ một tiếng, rời khỏi tiểu thế giới.
Lúc đi qua cổng vào tiểu thế giới, nữ tu kia sợ hãi cúi đầu xuống.
Cô ta đã chứng kiến toàn bộ cảnh Trần Dương giết Thần Âm chân quân, thành công gia nhập trưởng lão nội môn, có nghĩa là Trần Dương có quyền quản giáo cô ta.
“Sư… sư thúc đi thong thả!”
Nữ tu cắn răng đứng dậy, duyên dáng hành lễ với Trần Dương, Trần Dương bước đi đầu cũng không ngoảnh lại.
Ra ngoài, Lâm Trường Cung cũng đã sớm biết Trần Dương thách đấu được Uẩn Thần, thành công trở thành một thành viên trong nhóm trưởng lão nội môn.
“Sư thúc đi thong thả, đây là thẻ thân phận của người, ba ngày sau đạo trường sẽ dời về tông môn, nếu người không đến kịp thì chỉ có thể tự bay về”.
Trần Dương nhận tấm lệnh bài, nó chẳng phải vàng chẳng phải gỗ cũng chẳng phải đá, không biết được tạo thành từ nguyên liệu gì, bên trên chỉ có một chữ Điêu.
“Được, tôi sẽ đến đúng giờ”.
“Cung tiễn sư thúc!”
Lâm Trường Cung thở dài, cùng là Nguyên Thần, sao người ta lại xuất sắc thế nhỉ?
Cùng lúc đó, trong thánh thành Hải Tân, Vũ Mộ Đạo cũng chờ sốt cả ruột, cả Thanh Ngưu lão nhân và Trần Dương đều chẳng có tin tức gì, cũng không biết hai người này có thành công gia nhập được Tam Đại Thánh Tông hay không.
“Báo… Thanh Ngưu lão nhân đã về ạ!”
Người hầu chạy tới báo.
“Cái gì? Mau… Mời Thanh Ngưu đạo hữu tới!”
Vừa dứt lời, một lão đạo cưỡi trâu đến từ trên không trung: “Để Vũ đạo hữu chờ lâu rồi!”
Vũ Mộ Đạo tiến lên đón, kéo Thanh Ngưu lão nhân lại: “Đạo hữu, thế nào rồi?”
Thanh Ngưu lão nhân mỉm cười: “Cũng may không làm nhục sứ mệnh, tôi đã thành công gia nhập Bồng Lai Tiên Tông, trở thành trưởng lão ngoại môn”.
“Chúc mừng đạo hữu!”
Vũ Mộ Đạo cười tươi như hoa, tuy không phải là nội môn, nhưng trưởng lão ngoại môn cũng khá lắm rồi.
“Cùng vui, cùng vui!”
Thanh Ngưu lão nhân cũng vui vẻ đáp.
“Điêu đạo hữu có tin gì không?”
“Tạm thời chưa có!”
Vũ Mộ Đạo lắc đầu đáp.
“Vũ đạo hữu yên tâm, với tài năng của Điêu đạo hữu, chức trưởng lão ngoại môn Vô Cực Kiếm Tông nằm chắc trong tay”.
Thanh Ngưu lão nhân vuốt chòm râu.
Năm nay là năm tu hành cực thịnh, có tới mấy trăm Uẩn Thần đến Bồng Lai Tiên Tông, ai nấy đều mạnh.
E là cộng hết Uẩn Thần của cả châu Bắc Lô lại cũng không được nhiều như vậy.
Ông ta có thể gia nhập nhóm trưởng lão ngoại môn của Bồng Lai Tiên Tông cũng là may mắn.
“Người đâu, thông báo với tất cả mọi người, bày tiệc!”
Vũ Mộ Đạo muốn để tất cả mọi người biết Cung Phụng của ông ta là trưởng lão của Bồng Lai Tiên Tông, muốn động đến ông ta thì hãy tự lượng sức mình.
Các Ngưng Đan, Nguyên Thần, thậm chỉ cả các quan viên của phủ Thành chủ cũng được gọi đến, đương nhiên là khu vực khác biệt.
Đúng lúc mọi người đang ăn uống tưng bừng thì Trần Dương cưỡi phi kiếm, dẫn theo ba yêu chậm rãi bay tới.
Thấy có người bay qua trên đầu, mọi người bên dưới đầu tiên là nổi giận, nhưng khi nhìn rõ người đến là ai, thì ai nấy đều á khẩu.
Trời ơi, hóa ra là tên sát tinh kia!
Trần Dương vừa xuất hiện, tất cả đều im bặt, thậm chí còn không dám thở mạnh.
“Điêu đạo hữu!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!