“Dựa vào trình độ hội họa của anh, tôi thấy cả đời cũng chỉ thế này thôi, đã định trước là không có lối thoát, nhưng anh lại khá có thiên phú làm đạo diễn đấy, có hứng thú thì suy nghĩ đổi nghề làm đạo diễn đi?
Đạo diễn lớn Capucci!”
Khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch lên một nụ cười chế nhạo, cười lạnh hỏi.
Lời này của anh.
Tuy rằng không nói rõ ra.
Nhưng trong lòng Capucci rất hiểu, sắc mặt anh ta trầm xuống, lạnh giọng nói: “Diệp tiên sinh, tôi hoài nghi anh đang sỉ nhục tôi! Đúng, trên mặt phác họa, tôi thua anh. Nhưng không có nghĩa trình độ hội họa của tôi không bằng anh. Đợi tôi quay về chuẩn bị trước, hôm khác chúng ta đẩu tiếp, tôi chắc chắn có thể thắng anh!”
“Tôi đợi anh đấy!”
Diệp Thu thản nhiên nói.
“Hừ!”
Capucci hừ lạnh một tiếng, đập bàn rồi đứng dậy.
“Capucci tiên sinh, ngài muốn đi sao?”
Lâm Thanh Nhã nhìn Capucci, nghi hoặc nói.
“Lâm nữ sĩ, rất xin lỗi cô, hôm nay trong người tôi hơi không khỏe, bữa tối này tôi không thể ăn cùng cô được nữa, tiền cơm tôi đã thanh toán rồi, hôm khác chúng ta lại hẹn sau, xin lỗi!”
Sắc mặt Capucci khó coi nói, sau đó anh ta trực tiếp xoay người rời đi.
Bởi vì anh ta không còn mặt mũi nào để tiếp tục ở lại đây thêm nữa.
“Capucci tiên sinh…” Lâm Thanh Nhã còn muốn tiến lên mời anh ta ở lại.
Thế nhưng cô còn chưa kịp đứng lên, cô đã bị Diệp Thu túm lại rồi.
“Nếu Capucci trong người không thoải mái, vậy thì để anh ấy đi đi, dù sao thì anh ấy đã thanh toán tiền cơm rồi, hai chúng ta ăn là được!”
Diệp Thu nhếch miệng cười nói.
Nghe thấy lời này.
Capucci đã xoay người sang chỗ khác cũng trầm mặt, cắn răng.
Hai người các người ăn?
Tôi không ăn, anh cũng đừng hòng ăn được! Nghĩ tới đây.
Capucci kéo một nhân viên phục vụ đang đi qua lại, chỉ vào Diệp Thu, lạnh lùng nói: “Tôi nhớ là nhà hàng các cậu có quy định là người không mặt chính trang thì không được dùng bữa ở đây. Người kia không mặc chính trang, vì sao còn để cho anh ta vào?
Chẳng phải là phải lập tức đuổi ra ngoài sao?”
Nói xong.
Capucci nhìn về phía Diệp Thu, nhếch miệng cười lạnh, nói thầm: Diệp Thu, anh lấy tiền của tôi, còn muốn ăn cơm của tôi hả?
Không có cửa đâu, tôi muốn làm cho anh giống như con chó, bị người ta đuổi ra khỏi nhà hàng! Nhân viên phục vụ đó ngoảnh đầu nhìn quần áo của Diệp Thu một cái, sau đó đi tới bên cạnh Diệp Thu, vẻ mặt áy náy nói: “Vị tiên sinh này, nhà hàng chúng tôi có quy định là phải mặc chính trang mới được dùng bữa ở đây, mong ngài hãy đi thay trang phục chính trang trước rồi tới sau!”
“Thế nào thì được coi là chính trang vậy?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!