Diệp Thu vẫn lạnh lùng nói ra hai chữ.
“Anh…” Tiêu Thần đang định mạnh miệng tiếp.
Nhưng lúc này, bàn tay của Diệp Thu đã nâng lên một lần nữa.
Tiêu Thần sợ tới mức mặt biến sắc, vội vàng nói: “Đừng…Đừng đánh nữa, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi được chưa!”
Vào giờ phút này.
Tiêu Thần đã bất chấp hết mấy cái như tôn nghiêm mặt mũi gì gì đấy rồi.
Anh ta chỉ muốn sống! Nếu cứ tiếp tục bị Diệp Thu bạt tai tiếp, anh ta nghĩ tới nay mình sẽ phải vào phòng chăm sóc đặc biệt mất! Giữ được núi thì không sợ không có củi đốt.
Vì để có thể được sống tiếp.
Anh ta chỉ có thể nhận thua! Thấy vậy ung hu
Diệp Thu xách Tiêu Thần lên từ dưới mặt đất, cứ như cách một con gà con vậy. Anh xoay người đi tới trước mặt Triệu Mỹ Tuyết và Tiểu Nam Nam, hung hăng quăng xuống đất.
Lúc đầu Tiêu Thần còn muốn giãy dụa để đứng lên.
Thì nghe thấy giọng nói lạnh như bằng của Diệp Thu.
“Qùy xuống, xin lỗi!”
Nghe thấy lời này.
Tiêu Thần không nhịn được run lên, đành phải quỳ trước mặt Triệu Mỹ Tuyết và Tiểu Nam Nam, nói với vẻ mặt không cam lòng: “Xin lỗi, tôi không nên xỉ nhục mọi người, là tôi miệng tiện, tôi xin lỗi hai người!”
Nhìn cảnh này.
Triệu Mỹ Tuyết ngây ngẩn cả người.
Cô có nằm mơ cũng không ngờ, có một ngày Tiêu Thần sẽ quỳ trước mặt mình nói xin lỗi.
Cho dù là thật lòng hay bị ép.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới hình ảnh này, cũng không dám nghĩ.
Cho nên giờ phút này cô có hơi không kịp phản ứng.
Ngược lại là Tiểu Nam Nam, cô bé quơ quơ bàn tay nhỏ của mình, khuôn mặt hưng phấn hoan hô nói: “Yê, ba ba thắng rồi, ba ba đánh ngã người xấu rồi, ba ba là siêu anh hùng!”
Nghe thấy lời này.
Vẻ mặt của Tiêu Thần đang quỳ trên mặt đất cực kỳ khó coi, hai mắt toàn là hàn quang.
Trong lòng anh ta âm thầm thề.
Chỉ cần lần này có thể trở về, bất luận như thế nào, mình nhất định phải để nhà họ Tiêu ra tay đối phó với Diệp Thu.
Đến lúc ấy.
Con đĩ Triệu Mỹ Tuyết này, và cả tiểu dã chủng Tiểu Nam Nam này, một tên cũng không bỏ qua! “Triệu nữ sĩ, cô có chấp nhận lời xin lỗi của anh ta không?
Nếu cô không chấp nhận, thì cứ để anh ta xin lỗi tiếp, xin lỗi đến khi cô chấp nhận thì thôi!”
Diệp Thu nhìn Triệu Mỹ Tuyết, mỉm cười nói.
“Không cần!”
Triệu Mỹ Tuyết lắc đầu, sau đó cô cúi đầu nhìn về phía Tiêu Thần, giọng điệu lạnh như băng nói: “Tiêu Thần, anh nghe kỹ đây, Triệu Mỹ Tuyết tôi chưa bao giờ có lỗi với anh, càng chưa từng làm mấy chuyện dơ bẩn mà anh nói. Mặc kệ anh có tin hay không, từ nay về sau, tôi và anh đều không còn dính líu gì với nhau nữa. Còn Nam Nam là con gái của một mình tôi, không có bất kỳ quan hệ gì với anh. Anh đi đi, tôi không muốn nhìn anh nữa!”
“Tôi…” Sắc mặt Tiêu Thần thay đổi rồi lại thay đổi, sau đó anh ta ngẩng đầu cẩn thận nhìn về phía Diệp Thu.
Anh ta cũng muốn đi rồi.
Nhưng Diệp Thu chưa nói gì, anh ta không dám đi.
“Nhớ lấy, sau này đừng có xuất hiện trước mặt Triệu nữ sĩ nữa, càng đừng tới quấy rầy Triệu nữ sĩ, nếu không, tôi gặp anh một lần, tôi đánh anh một lần, đánh cho đến chết thì thôi. Tôi không nói đùa với anh đâu!”
Diệp Thu vô cảm nói.
Giọng điệu lạnh như băng đó lập tức làm cho không khí xung quanh trở nên rét lạnh hơn rất nhiều.
Điều này làm cho Tiêu Thần không nhịn được run lên.
“Hiểu…Hiểu rồi!”
Tiêu Thần sợ tới mức vội vàng gật đầu.
“Còn không cắt mau?”
Diệp Thu lạnh lùng nói.
Nghe thấy anh nói vậy.
Tiêu Thần như được đại xá, không dám tiếp tục do dự nữa, vội vàng đứng dậy chạy tới chiếc Hummer siêu dài, đỡ Mạc Côn bị Diệp Thu đá ngất xỉu trước đó vào trong xe, sau đó nhanh chóng bỏ chạy.
Nhìn chiếc Hummer siêu dài đi xa.
Triệu Mỹ Tuyết nhíu mày, hơi lo lắng nói: “Anh ta chắc chắn sẽ quay lại trả thù anh, tôi hiểu anh ta!”
“Thế thì cứ để anh ta quay lại đi, tôi nói rồi, gặp anh ta một lần sẽ đánh anh một lần, đánh cho đến chết thì thôi!”
Diệp Thu bình thản nói.
Giọng điệu đó, như thể là đang nói một chuyện rất bình thường vậy. Nhưng lại rất kiên định.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!