Chương 20: Một người cũng đừng hòng đi
“Bốp!”
Chỉ nghe thấy một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên.
Nửa bên mặt trái của người đàn ông mập, nháy mắt hiện ra một dấu bàn tay màu đỏ tươi.
Còn bản thân người đàn ông mập mạp, đã bị cái bạt tai này tát cho sững sờ, cả người ngốc ngay tại chỗ, trong đầu ong ong.
Trong lúc nhất thời, gã ta còn quên cả kêu đau.
Bởi vì anh ta thật sự là không dám tin, Diệp Thu lại dám tát mình! Đám người Dương Hạo trong phòng bao cũng sững sờ.
Ghi nhớ về cái tát vang dội, vẫn quanh quần bên tai bọn họ như cũ.
Nhìn dấu bàn tay đỏ trên mặt người đàn ông mập mạp.
Sắc mặt đám người Dương Hạo nháy mắt cực kỳ khó coi.
Xong rồi! Như này thì xong thật rồi! Diệp Thu thế mà tát người đàn ông mập thật.
Như này thì đã hoàn toàn đắc tội người đàn ông mập rồi.
Nếu người đàn ông mập gọi Lôi Báo tới.
Vậy thì tất cả mọi người ở đây sẽ xong đời! Nghĩ tới đây, mọi người chỉ thấy sau lưng lạnh cả người, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
“A!!!”
Chẳng mấy chốc, trong căn phòng vang lên tiếng ghào thét phẫn nộ của người đàn ông mập.
Người đàn ông mập ôm nửa khuôn mặt đã bắt đầu sưng phù, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, hai mắt như sắp bắn ra lửa: “Ranh con, cậu lại dám đánh tôi?
Tôi thấy cậu không muốn sống nữa rồi, cậu có tin tôi…” Thế nhưng, người đàn ông mập còn chưa nói hết câu.
Bàn tay khác của Diệp Thu lại tát thêm một cái nữa.
“Bốp!”
Má phải của người đàn ông mập nháy mắt cũng sưng phù.
“A!!! Khốn kiếp! Tao phải giết mày!”
Người đàn ông mập tức đến phát điên, lửa giận trong mắt hận không thể đốt cháy Diệp Thu ngay lập tức.
“Không phải anh bảo tôi xin lỗi anh sao, nghe rõ đây, xin lỗi!”
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, khuôn mặt đùa cợt nói.
Dứt lời, anh không nói hai lời, lại tát một cái vào mặt người đàn ông mập.
Cái tát này, có thể là Diệp Thu đã dùng đủ lực, trực tiếp đánh bay chiếc răng cửa của người đàn ông mập.
Mà người đàn ông mập vốn đã có khuôn mặt béo, nháy mắt đã sưng thành một cái đầu heo.
“Xin lỗi như này được chưa?
Nếu anh không hài lòng, thì tôi lại xin lỗi thêm vài lần nữa!”
Gương mặt Diệp Thu trêu tức, căn bản là không cho người đàn ông mập cơ hộp nói chuyện.
Vừa dứt lời.
Diệp Thu lại giơ tay phải lên, quạt qua cái mặt béo của người đàn ông mập.
“Bép bép bép…” Từng tiếng từng tiếng thanh thúy vang lên trong căn phòng.
Đám người Dương Hạo không đành lòng nhìn nữa rồi.
Bởi vì Diệp Thu càng đánh càng mạnh.
Khuôn mặt của người đàn ông mập đã hoàn toàn biến thành đầu heo, trong miệng đến một cái răng nanh cũng không còn, miệng đầy máu chảy ra, thậm chí đến tiếng kêu cũng thảm không kêu nổi.
Mỗi lần gã ta muốn mở miệng, bàn tay Diệp Thu liền hạ xuống, quả thực là đánh cho gã rút tiếng kêu trở về.
Gã ta phải gọi một chữ thảm a! Cứ như vậy, sau khi tiếp hơn mười cái tát.
Người đàn ông mập đứng cũng không vững, đầu ong ong, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, sau khi lay động tại chỗ vài cái thì ầm ầm ngã xuống đất.
Thấy vậy.
Diệp Thu nhếch khóe miệng, chuẩn bị nhấc người đàn ông mập lên, tát thêm mấy cái nữa.
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, Giang Thi Kỳ lại chạy tới, một phát bắt được cánh tay của Diệp Thu, trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng hỏi: “Diệp Thu, anh điên à! Anh có biết là anh đang làm gì không?”
“Anh đang cứu em!”
Diệp Thu bình thản nói.
“Anh có biết Lôi Báo là ai không?
Bây giờ anh đánh anh em của anh ta, một khi đưa anh ta tới, anh có biết hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào không?”
Giang Thi Kỳ trừng mắt Diệp Thu, rất là tức giận nói.
“Không biết, anh chỉ biết, nếu như anh ta đến, cũng sẽ như này thôi.”
Diệp Thu thản nhiên nói.
“Anh!!!”
Giang Thi Kỳ bị Diệp Thu làm tức đến trợn mắt.
“A, Diệp Thu, anh đúng là nói phét thành thần rồi đấy! Lôi Báo đó là cao thủ đứng thứ năm trong số thuộc hạ của vua Giang Bắc, Chu Thái. Anh mà ở trước mặt anh ta, có khi đến một chiêu cũng không đánh lại được!”
Dương Hạo lạnh lùng cười, nhìn Diệp Thu, vẻ mặt hèn mọn nói.
“Đúng thế, còn tưởng mình là vô địch thiên hạ thật à, sắp gặp họa ngập đầu rồi mà cũng không biết, chọc phải Lôi Báo thì anh cứ chờ chết đi!”
Vương Triết khinh thường cười, trào phúng nói theo.
Nói xong, cậu ta nhìn đám người Dương Hạo, đề nghị nói: “Dương thiếu, chúng ta mau đi thôi, thằng cha này đã đánh anh em của Lôi Báo thảm thế này, chắc chắn Lôi Báo sẽ không để yên đâu. Chúng ta mau chóng rời đi, khỏi bị Diệp Thu liên luy. Lửa giận của Lôi Báo, chúng ta không chịu được đâu!”
“Đúng đúng đúng, nói có lý, chúng ta nhanh đi thôi!”
Dương Hạo gật đầu, sau đó vung tay lên, chuẩn bị dẫn mọi người rời đi.
“Hôm nay các cậu ai cũng đừng hòng chạy!”
Vậy mà đúng lúc này, một tiếng hét phẫn nộ bất ngờ vang lên trong căn phòng.
Ngay sau đó chỉ thấy người đàn ông mập vậy mà run rẩy lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất.
Gã ta phẫn nộ nhìn đám người, cực kỳ tức giận gào: “Tôi xem hôm nay các cậu ai đi được!”
Nói xong, người đàn ông mập nhanh chóng bước tới phía trước cửa phòng, dán người lên đấy, sau đó móc một chiếc di động từ trong túi ra, nhanh chóng bấm số, nói với đầu dây bên kia: “A lô, anh Lôi, em sắp bị người ta đánh chết rồi, anh còn đang ở lầu Đế vương không?
Em đang ở phòng Thiên hậu bên cạnh, anh mau đến cứu em a!”
Nói xong, gã ta cúp điện thoại.
Người đàn ông mập quét mắt nhìn qua Diệp Thu và đám người Dương Hạo, khuôn mặt phẫn nộ nói: “Cứ đợi đấy, người anh em Lôi Báo của tôi sắp tới rồi, tôi phải để cho cậu, còn cả các cậu, phải trả giá thật đắt!”
Lời này vừa nói ra,
Sắc mặt của đám người Dương Hạo đều trắng bệch.
“Diệp Thu, đều là anh hại, lát nữa chúng tôi đều gặp họa cùng anh!”
Dương Hạo lườm Diệp Thu, cắn răng, khuôn mặt tức giận nói.
Mà cậu ta vừa cất lời, đám người ào ào nhìn Diệp Thu bằng ánh mắt oán giận.
Rõ ràng, bọn họ và Dương Hạo giống nhau, đều nghĩ rằng Diệp Thu làm liên lụy đến mình.
Điều này khiến bọn oán giận Diệp Thu đến cực điểm.
Vào lúc này, khoảng hơn một phút trôi qua.
Cửa phòng bị người ở ngoài gõ.
Người đàn ông mập vội vàng mở cửa.
Chỉ thấy ngoài cửa đang đứng hai thân ảnh.
Đi ở phía trước một chút, là một người đàn ông đầu cua, trên mặt có một vết sẹo dài.
Người đàn ông mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, hai cánh tay lộ ra bên ngoài, bên trên là hoa văn một cái đầu Báo.
Người này đại danh đỉnh đỉnh ở Giang Bắc, Lôi Báo! Đi phía sau Lôi Báo, là một người đàn ông trung niên mặc comle màu đen.
Người này Dương Hạo và Vương Triết đều biết, ông ta là ông chủ Lưu An của KTV Thiên hậu hoàng thành.
Ở Giang Bắc, người này có thể mở được một KTV lớn và xa hoa như này, cũng được coi là một nhân vật tuyến đầu.
Thế nhưng, giờ phút này ông ta lại cung kính đứng sau Lôi Báo, giống như là người hầu vậy.
Bởi vậy, có thể thấy được địa vị của Lôi Báo.
Thấy Lôi Báo đã tới.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!