Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Long Thần Ở Rể – Diệp Thu

Cú bay này ước chừng khoảng mười mấy mét.

Sau khi nặng nề rơi xuống đất.

Matsushima Kazuki nằm im trên mặt đất, hồi lâu cũng không đứng dậy nổi.

Trong khoảnh khắc này, anh ta chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, giống như bị sét đánh.

Cả người đều không xong rồi!

Nhìn cảnh này.

Tất cả mọi người dưới khán đài đều sững sờ.

Bất luận là những võ sư trên ghế VIP.

Hay những doanh nhân giàu có ở khán đài phía sau kia.

Giờ phút này, mắt của từng người ở đây thiếu chút nữa trợn trừng rơi ngay tại chỗ, miệng há thành hình chữ "O".

Bọn họ không thể tin rằng cảnh tượng mà họ nhìn thấy trước mắt lại là sự thật! Điều mà ngay cả đại sư Thích Ngôn và đạo trưởng Hướng Hư cũng không thể chống lại được Matsushima Kazuki.

Mà bây giờ, Diệp Thu, một thanh niên đeo khẩu trang hoạt hình, lại cho anh ta một cái tát đến ngã xuống đất, hơn nữa lại còn không thể đứng dậy được.

Chuyện này thực sự không thể nào tin được.

Hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.

Trước đó, dù thế nào bọn họ cũng không bao giờ nghĩ đến mọi chuyện sẽ như thế này! Nhất là những võ sư trên hàng ghế VIP không hề coi trọng Diệp Thu chút nào, họ chỉ cảm thấy rằng Diệp Thu nếu đi lên sẽ chỉ làm mất mặt thêm.

Giờ phút này, tất cả đều đang cảm thấy đau nhói ở trên mặt, như thể bị ai đó vô hình tát một cái vào mặt vậy.

Muốn có bao nhiêu lúng túng thì có bấy nhiêu, thật muốn trực tiếp tìm một cái lỗ để chui vào.

Nhất thời.

Toàn bộ võ quán lại một lần nữa rơi vào im lặng.

Chỉ có tiếng hít thật sâu cùng tiếng nuốt nước bọt không ngừng vang lên.

Cũng không biết qua bao lâu.

Chu Thái là người đầu tiên từ trên ghế đứng dậy, vỗ tay kêu lên: "Hay lắm! Đánh hay lắm!"

Theo lời Chu Thái vừa nói ra.

Mọi người đầu tiên là sửng sốt một chút.

Ngay sau đó.

Tiếng vỗ tay như sấm vang lên khắp võ quán.

"Rất hả giận! Đúng là rất hả giận! Một cái tát này, nhìn quá đã!"

“Đây được gọi là cao thủ dân gian đúng không? Thật đúng là cao thủ thực sự, đã không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì ngay lập tức khiến ai cũng phải kinh ngạc mà, quá đỉnh!".

"Thật là hầm hố! Lúc nãy chúng ta còn tưởng cậu ta khoác lác, nhưng không ngờ con người này quả là quá tuyệt vời!"

"Có người này ở võ thuật Trung Hoa chính là vô cùng có hy vọng. Từ nay về sau, xem ai còn dám coi thường võ thuật Trung Hoa, khinh thường người Trung Quốc chúng ta nữa chứ!"

"Đại hiệp, đây thật sự là đại hiệp, nhất định phải xin chữ ký của anh ấy mới được!"

Trong lúc này.

Bên trong võ đường vang lên rất nhiều tràng pháo tay.

Mặc dù ban đầu mọi người không mấy lạc quan về Diệp Thu.

Tuy nhiên, Diệp Thu quả thực chỉ đánh bại Matsushima Kazuki bằng một chiêu.

Việc này khiến họ kính nể Diệp Thu từ tận đáy lòng! Vì hành động này Diệp Thu không chỉ khôi phục tôn nghiêm của võ thuật Trung Hoa, mà còn khôi phục tôn nghiêm của tất cả người dân Trung Quốc có mặt tại đây!

Giữa tiếng vỗ tay của mọi người.

Diệp Thu nhấc chân đi tới bên cạnh Đạo trưởng Hướng Hư và Đại sư Thích Ngôn, nhìn hai người bọn họ hỏi: "Hai người không sao chứ?"

Cả hai vẫn còn đang bàng hoàng, nghe vậy vội lắc đầu: "Không... không sao!"

"Vậy thì tốt!"

Diệp Thu khẽ mỉm cười.

Đối với hai người họ, Diệp Thu vẫn có một chút ấn tượng tốt.

Bởi vì bọn họ và cả võ thuật của họ khác so với những võ sư khác.

Hai người này là những người chân chính bảo vệ tôn nghiêm của võ thuật Trung Hoa, không có bất kì lòng riêng nào!

"Cảm tạ hành động của cậu vì đã lật ngược tình thế và cứu lấy phẩm giá của võ thuật Trung Hoa, nếu không, khi sự việc ngày hôm nay được truyền ra ngoài, thật đúng là không còn mặt mũi nào!"

Đại sư Thích Ngôn nhìn Diệp Thu, mặt đầy cảm kích nói.

"Đúng vậy, cậu thật sự là một người quá xuất sắc. Mặc dù cái tát vừa rồi trông có vẻ đơn giản, nhưng kỹ năng chứa đựng trong đó thực sự vượt quá tầm tay của chúng tôi! Có cậu ở đây, võ thuật Trâm hoa thật sự có hy vọng!"

Đạo trưởng Hướng Hư mặt đầy sùng bái nói.

"Đây là điều tôi nên làm!"

Diệp Thu cười khoát tay, sau đó xoay người đi tới trước mặt Matsushima Kazuki, cúi đầu nhìn anh ta, nhẹ giọng nói: “Đây là Karate của đất nước các người sao? Tôi thấy cũng chỉ thế mà thôi, sau này nếu học hành chưa tới thì cũng đừng khoe khoang làm mất thể diện như thế, tôi sợ anh bị người ta đánh chết đấy! "

“Anh... anh rốt cuộc là ai? Hơn nữa, cái tát vừa rồi của anh cũng không thể coi là võ thuật Trung Hoa được!"

Biểu cảm khuôn mặt của Matsushima Kazuki thay đổi, anh ta nhìn Diệp Thu với vẻ đầy sợ hãi, hỏi.

“Tôi là người Trung Quốc, tại sao những chiêu thức tôi sử dụng lại không thể coi là võ thuật Trung Hoa chứ? Hơn nữa, nó có một cái tên vô cùng dễ nghe đấy!". Diệp Thu tinh nghịch nói.

"Tên gì chứ?"

Matsushima Kazuki hỏi theo bản năng.

"Thập thủ tát heo!"

Khóe miệng Diệp Thu khẽ cong lên, sau đó nói đùa nói: "Chính là đặc biệt dùng để đánh một tên Nhật Bản ngu như heo giống anh!"

"Chết tiệt! Mày dám làm nhục tao, tao sẽ giết mày!"

Hai mắt Matsushima Kazuki nhìn chằm chằm vào Diệp Thu, gần như phát điên, ngay sau đó bò dậy từ dưới đất.

Diệp Thu trực tiếp nhấc chân phải lên, giẫm lên đầu của Matsushima Kazuki, đặt nó trở lại trên mặt đất.

Cho dù Matsushima Kazuki có giãy dụa thế nào, cho dù dùng hết sức lực vẫn bị Diệp Thu giẫm dưới chân mà không thể động đậy gì được!

"A!". Matsushima Kazuki vô cùng tức giận gào lên.

"Đừng gào nữa, nếu gào thêm một tiếng nữa, tôi cũng không ngại để anh nằm trong bệnh viện cả đời đâu đấy!"

Trong mắt Diệp Thu lóe lên một tia lạnh lẽo, chân phải đột ngột tăng lực.

Một lần nữa.

Matsushima Kazuki cảm thấy đầu của mình sắp bị Diệp Thu làm cho nổ tung.

Anh ta thật sự tin rằng, nếu mình tiếp tục la lên.

Diệp Thu rất có thể sẽ trực tiếp giết chết mình mất!

Vì thế.

Matsushima Kazuki nhanh chóng ngừng la lên, sắc mặt rất khó coi nói: "Tôi không la nữa, xin hãy mau buông tôi ra!"

"Muốn tôi thả anh đi cũng được, chỉ cần anh quỳ xuống trước mặt mọi người xin lỗi võ thuật Trung Hoa, xin lỗi người Trung Quốc thì tôi sẽ để cho anh đi!"

Diệp Thu nhàn nhạt nói.

"Chết tiệt, không thể nào, dù thế nào tao cũng không quỳ. Cho dù mày có giết tao, tao cũng sẽ tuyệt đối không bao giờ nhượng bộ!"

Khuôn mặt của Matsushima Kazuki trở nên u ám, vô cùng quật cường nói.

"Ồ, vậy tôi phải giết anh thôi!"

Diệp Thu không cảm xúc gật đầu một cái, sau đó giơ chân lên cao, định tung một cú đạp mạnh vào đầu Matsushima Kazuki.

Nhìn bàn chân cách đầu mình càng lúc càng gần.

Cảm nhận được sức mạnh kinh khủng ẩn chứa trong nó.

Matsushima Kazuki thật sự tin rằng chừng nào bàn chân này còn ở trên đầu anh ta.

Vậy thì đầu anh ta chắc chắn có thể sẽ vỡ ra như một quả dưa hấu ngay tại chỗ này.

Không ngờ tên này thật sự định trực tiếp ra tay giết mình... À không, anh ta sẽ trực tiếp dùng chân để giết!

Nghĩ đến đây.

Sắc mặt của Matsushima Kazuki thay đổi đột ngột.

Anh ta còn tưởng rằng trước mặt nhiều người như vậy.

Diệp Thu sẽ không dám giết mình.

Xét cho cùng, dù sao giết người cũng là phạm pháp, huống chi anh ta lại là một người nước ngoài.

Nhưng không ngờ, Diệp Thu lại thực sự muốn ra tay! Chuyện này làm cho Matsushima Kazuki hoàn toàn kinh sợ, trong lúc nhất thời, bỏ qua hết thảy tôn nghiêm cùng mặt mũi, vội vàng hô lên: "Chờ một chút, đừng giết tôi, tôi sẽ xin lỗi mà, tôi nói xin lỗi còn không được sao?".
Nhấn Mở Bình Luận