Trừ lần đó ra, nhân sĩ các giới muốn quan hệ tốt với nhà họ Lâm cũng sôi nổi chạy tới tặng quà chúc thọ.
Cho nên giờ phút này, trong đại viện nhà họ Lâm sớm đã có các loại xe sang dừng đỗ rồi.
Chỉ có điều có một điểm làm cho Diệp Thu cảm thấy khá kỳ lạ.
Đó chính là bắt đầu từ cổng chính đại viện nhà họ Lâm, hầu như mỗi hướng cứ năm mươi mét về phía trước sẽ có một biểu ngữ thật dài màu đỏ.
Mặt trên có viết “Nhiệt liệt chào mừng Cát thần y!”
Vài cái chữ to.
Người không biết còn tưởng hôm nay Cát thần y đấy mới là nhân vật chính của thọ yến.
Thấy vậy.
Trong mắt Diệp Thu Xoẹt qua một tia nghi hoặc, sau đó anh quay đầu nhìn Lâm Thanh Nhã hỏi: “Cát thần y này là ai vậy?”
Sao mà trong sân nhà họ Lâm đến bên ngoài đều có biểu ngữ chào mừng ông ta vậy?”
Nghe vậy.
Trong mắt Lâm Thanh Nhã cũng hiện lên một chút kinh ngạc: “Đến cả Cát Hồng Viễn, Cát thần y anh cũng không biết à?
Ông ấy là đệ nhất thần y của thành phố Giang Châu thậm chí là cả tỉnh Thiên Nam này, phóng tầm mắt trong nước Hoa Hạ ông ấy có thể xếp vào hàng nổi tiếng. Hôm nay ông nội mừng thọ, cho nên đặc biệt mời ông ấy đến!”
“Phải biết rằng, không phải ai Cát thần y cũng nể mặt, cho dù là thị trưởng của Giang Châu
muốn gặp mặt ông ấy một lần, thì cũng phải hẹn trước một tháng. Hôm nay ông ấy vui lòng đến tham gia thọ yến của ông nội, tất nhiên nhà họ Lâm nhiệt liệt chào mừng rồi!”
“Cát Hồng Viễn?”
Diệp Thu nhíu mày, cảm thấy cái tên ngày hơi quen quen.
Ngay sau đó anh đã nhớ ra.
Anh nhớ hình như là ba năm trước, mình có tiện tay chỉ điểm cho một lão trung y tên là Cát Hồng Viễn.
Lúc đó Cát Hồng Viễn vẫn chưa có danh tiếng gì, hơn nữa bản thân khá đần độn, chỉ là một trung y bình bình thường thường.
Diệp Thu thấy ông ta tuổi tác đã cao, còn kiên trì học tập trung y, cũng có phần cảm động, anh liền cho ông ta đi theo mình học tập một tháng.
Một tháng sau, Cát Hồng Viễn kiên trì muốn bái Diệp Thu làm thầy, nhưng Diệp Thu lại từ chối, còn để ông ta rời đi.
Sau này nghe nói Cát Hồng Viễn dựa vào y thuật học được từ chỗ mình cứu được mấy người, sau đó có chút danh tiếng. Diệp Thu cũng không còn quan tâm ông ta nữa.
Không ngờ ông già này bây giờ lại thành thần y rồi.
Nghĩ tới đây.
Diệp Thu cũng lắc đầu cười, sau đó cười nhạt nói: “Hóa ra là ông ta a, trước kia anh có từng nghe!”
“Tôi thấy anh là kiến thức nông cạn!”
Lâm Thanh Nhã không khách khỉ liếc Diệp Thu một cái, khuôn mặt nhỏ nháy mắt đầy sùng bái: “Cát thần y đúng là một nhân vật truyền kỳ, ba năm trước không ai biết đến, cũng bắt đầu từ ba năm đó, dựa vào một tay y thuật xuất thần nhập hóa, thần tốc quật khởi, bệnh có khó, ông ấy đều có thể chữa khỏi, anh nói ông ấy có phải thần y không?”
“Phải phải phải!”
Diệp Thu vội vàng gật đầu.
Thấy dáng vẻ tràn đầy sùng bái trên mặt của Lâm Thanh Nhã, Diệp Thu cũng không tiện nói nhiều, càng không thể nói thực ra y thuật của người này là theo mình học.
Nếu không lại khiến Lâm Thanh Nhã nghĩ anh khoác lác, ngược lại càng ghét anh thêm, thế thì lợi bất cập hại.
“Vì thế a, hôm nay anh nhất định phải thận trọng từ lời nói cho đến việc làm, Cát thần y là người bạn rất quan trọng của ông nội, anh ngàn vạn lần không được xung đột với ông ta!”
Lâm Thanh Nhã lại dặn dò.
“Em yên tâm đi, hôm nay anh nhất định sẽ ngoan, nói ít, nhìn ánh mắt em làm việc!”
Diệp Thu vỗ ngực bảo đảm.
Thấy vậy.
Lúc này Lâm Thanh Nhã rốt cuộc mới yên tâm, lái xe tới một tòa biệt thự ở giữa đại viện.
Khác với những biệt thự xa hoa khác ở đại viện.
Phong cách kiến trúc của tòa biệt thự này thiên về cổ phong Trung Quốc.
Cửa sổ đều chế bằng gỗ lim, mái nhà là ngói lưu ly thất thải.
Từ đó, so với những biệt thự khác trang hoàng phô trương trong đại viện, chợt vừa nhìn có vẻ có chút bình thường.
Nhưng nếu như cẩn thận thưởng thức, ngược lại lại có một loại ý vị khác trong đó.
Có thể thấy, Lâm Quốc Đống khá yêu thích văn hóa cổ đại Hoa Hạ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!