Cũng vô cùng lo lắng giống như vậy.
Còn có hai cô gái khác là Hắc La và Tống Thiến.
Hiển nhiên, hai cô gái này đều bị sức mạnh đáng sợ mà Huyết Bức thể hiện vừa rồi làm cho choáng váng đầu óc.
Tất cả các cô ấy đều đang lo lắng, không biết Diệp Thu có phải là đối thủ của Huyết Bức hay không.
Cứ như vậy.
Dưới cái nhìn của mọi người.
Huyết Bức mang theo khí thế khủng bố vọt đến trước mặt của Diệp Thu.
Dáng vẻ kia giống như một con mãnh hổ xuống núi vậy, trông cực kỳ đáng sợ.
Nếu là một người bình thường.
Đoán chừng dù chưa ra tay cũng đã bị khí thế này dọa cho sợ hãi đến té đái.
"Nhóc con, tuy rằng tao không biết mày từ đâu tới, lại còn có thể khiến nhiều thế lực nghe theo mệnh lệnh của mày như vậy. Nhưng mà không sao cả, bởi vì mày sẽ sớm chết dưới cú đánh này của tao mà thôi. Kiếp sau hãy nhớ, không có bản lĩnh thì đừng cậy theo người khác học làm anh hùng. Anh hùng ở trong phim đều gạt người cả thôi. Đi chết đi!"
Huyết Bức cười khẩy, sau đó trực tiếp vung một cú đấm ra, mang theo lực sát thương cực mạnh, trực tiếp đánh về phía Diệp Thu.
Sức mạnh của cú đấm này, đừng hỏi có bao nhiêu kinh khủng.
Nếu như một người bình thường bị đánh trúng, cho dù chưa chết cũng sẽ bị trọng thương.
Nhưng mà.
Diệp Thu hoàn toàn bình thản đối mặt với nó, đứng im tại chỗ, thậm chí còn không có ý định né tránh.
Một màn này làm cho vẻ khinh bỉ ở trong mắt Huyết Bức càng tăng lên.
Theo ông ta thấy.
Chắc hẳn Diệp Thu đã bị cú đấm này của ông ta làm cho choáng váng, ngay cả việc tránh đi cũng quên mất.
Khóe miệng của Huyết Bức nhếch lên một nụ cười mỉa mai, thầm nghĩ: Đúng là thứ rác rưởi mà! Mắt thấy cú đấm này của Huyết Bức sắp đánh trúng lồng ngực của Diệp Thu.
Thấy vậy.
Trái tim của đám người Hàn Tiêu Tiêu như sắp vọt ra khỏi cổ họng, trong lòng lo lắng đến cực điểm.
Mà vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này.
Khóe miệng Diệp Thu lại cong lên, mang theo vẻ mặt bông đùa.
Ngay sau đó không nhiều lời, nâng tay phải lên, trực tiếp tát thẳng vào mặt của Huyết Bức.
Tốc độ của cái tát này.
Nhanh đến không thể nào tưởng tượng nổi
Huyết bức căn bản không phản ứng kịp.
"Bốp!"
Chỉ nghe tiếng tát rõ mồn một vang lên.
Huyết Bức thậm chí còn không có thời gian để hét lên, cả người giống như một con quay vậy, xoay tròn ngay tại chỗ rồi bay ra ngoài. Cho đến khi ông ta va vào một bức tường, lúc này mới xem như có thể dừng lại.
Mà cảnh tượng này.
Lập tức làm cho tất cả mọi người thấy có mặt ở đây ngẩn cả ra.
Diệp Thu thắng sao?
Diệp Thu thật sự đã thắng sao?
Hơn nữa còn chỉ dùng một cái tát, tát bay Huyết Bức! Đây là điều mà ngay cả nghĩ bọn họ cũng không dám nghĩ đến.
Dù sao Huyết Bức cũng đã phô diễn thực lực của mình rồi, thật sự quá mạnh, quá khủng khiếp.
Nhưng bây giờ.
Ông ta ở trước mặt Diệp Thu lại không chịu nổi một đòn.
Chuyện này đúng là quá khó tin.
Trong chốc lát.
Biểu cảm trên khuôn mặt của tất cả mọi người có mặt ở đây đừng hỏi có bao nhiêu đặc sắc.
Có khiếp sợ, có vui sướng, còn có cả sùng bái!
"Anh Diệp tuyệt vời!"
Phì Miêu hét lớn tại chỗ.
Ánh mắt của đám người Bạo Long, Hồng Khổng Tước nhìn về phía Diệp Thu đều mang theo vẻ cực kỳ kính nể.
Không còn gì để nói cả.
Năng lực của Diệp Thu đã gây ấn tượng sâu sắc với tất cả bọn họ.
Như thế nào gọi là anh hùng?
Cho dù ở trong hoàn cảnh ngặt nghèo đến cỡ nào đi chăng nữa, vẫn có thể bình tĩnh lật ngược tình thế, không hề sợ hãi, hơn nữa còn có thể ngăn được cơn sóng dữ! Đây mới thật sự là anh hùng!
Dưới đôi mắt sùng bái của tất cả mọi người.
Diệp Thu không nhanh không chậm bước đến bên cạnh Huyết Bức.
Mà giờ phút này, Huyết Bức vẫn còn nằm trên mặt đất, đầu óc đang ong ong giống như thể vừa gặp phải bom nổ vậy.
Rõ ràng cái tát vừa rồi của Diệp Thu vẫn chưa làm cho ông ta hết lờ mờ.
"Còn đánh nữa không?"
Diệp Thu cúi đầu nhìn Huyết Bức, tinh nghịch hỏi.
Nghe thấy vậy.
Khuôn mặt của Huyết Bức lập tức trở nên khó coi vô cùng.
Ông ta dù có nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Ông ta lại thua ở trong tay Diệp Thu, hơn nữa lại còn thảm hại như vậy.
Nhớ lại những lời tàn ác mà ông ta đã nói trước đây.
Cái gì mà chỉ cần hai chiêu đã có thể đánh bại Diệp Thu, muốn dày xéo chà đạp Diệp Thu các loại.
Nghĩ tới đây.
Huyết Bức chỉ cảm thấy như bị tát mạnh vào mặt, mặt cũng sắp bị đánh bầm dập rồi.
"Rốt cuộc mày là ai?"
Huyết Bức cố nén lại cảm giác choáng váng, ngẩng đầu nhìn Diệp Thu, sắc mặt khó coi hỏi.
"Tôi sao? Chỉ là một công dân bình thường của thành phố này, yêu cuộc đời, yêu vợ, yêu hòa bình mà thôi!"
Khóe miệng Diệp Thu nhếch lên, nhẹ giọng nói. . Chuyên trang đọc truyện _ ТRUМT RUYEЛ. Vn _
Nghe thấy vậy.
Huyết Bức gần như tức đến hộc máu.
Công dân bình thường của thành phố này?
Một người dân bình thường mà có thể huy động nhiều lực lượng thế lực đến thế sao?
Một người dân bình thường mà lại có thể có thân thủ đáng sợ đến như vậy à?
Rõ ràng là đốt báo trước mộ - lừa ma quỷ mà!
"Đừng giả bộ nữa, tuy rằng không biết thân phận của mày rốt cuộc là gì, nhưng mày chắc chắn không phải chỉ là một dân thường nhỏ bé của thành phố này. Lần này là tao đã khinh địch rồi, tao nằm mơ cũng không nghĩ tới, ở Giang Châu lại có một nhân vật như mày. Đúng là thuyền nhỏ lật trong mương, tao thừa nhận!"
Huyết Bức nghiến răng nghiến lợi, mặt đầy vẻ không cam lòng nói.
Ngay sau đó ánh mắt của ông ta chợt lóe lên, thừa dịp Diệp Thu không để ý, tay phải luồn vào trong túi quần móc thứ gì đó ra, chuẩn bị bỏ vào miệng.
Nhưng mà.
Diệp Thu có thể phản ứng nhanh đến mức nào?
Anh là người mà thậm chí ngay cả một viên đạn bắn tới cũng có thể né được.
Cho dù tốc độ của Huyết Bức có nhanh hơn đi chăng nữa, thì còn có thể nhanh hơn đạn sao?
Động tác nhỏ này của ông ta đương nhiên không thoát khỏi tầm mắt của Diệp Thu được.
"Hửm?"
Diệp Thu híp mắt lại không nói gì, trực tiếp khom người bắt lấy cổ tay phải của Huyết Bức.
Điều này khiến khuôn mặt của Huyết Bức đột ngột biến đổi.
"Trong tay ông cầm thứ gì?"
Diệp Thu cười lạnh hỏi.
"Không... không có gì!"
Huyết Bức vội vàng lắc đầu.
"Không có phải không?"
Khóe miệng của Diệp Thu cong lên một nụ cười nghịch ngợm, sau đó cánh tay chợt tăng lực.
Chỉ nghe âm thanh “răng rắc” giòn tan của xương vang lên.
Xương cổ tay phải của Huyết Bức bị Diệp Thu bóp nát.
"A!"
Trong nháy mắt.
Tiếng hét thấu trời xanh của Huyết Bức vang dội khắp cả căn phòng.
Mà bởi vì cơn đau dữ dội đó mà tay phải của ông ta không thể nắm lại được nữa.
Thứ vốn dĩ bị ông ta giấu trong lòng bàn tay rơi ngay xuống đất.
Diệp Thu nhìn xuống, hóa ra là một viên thuốc màu đỏ.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây chắc chắn là thuốc độc!
"Sao vậy? Muốn tự tử bằng cách uống thuốc độc à? Ông muốn kết thúc êm đẹp sao?"
Diệp Thu cười khinh bỉ, ngay sau đó trực tiếp nhấc chân lên, lần lượt đá mạnh về phía cánh tay trái cùng cẳng chân của Huyết Bức.
Âm thanh xương gãy liên tiếp vang lên.
Điều này làm cho tiếng thét của Huyết Bức càng thêm thảm thiết.
Cứ như thế.
Tay chân của ông ta đã bị Diệp Thu hoàn toàn phế bỏ.
Ngay sau đó, Diệp Thu lại dùng tay tát mạnh vào mặt của Huyết Bức.
Làm cho tất cả răng trong miệng Huyết Bức rơi ra, miệng trào máu.
Mà dưới tình huống đó.
Cho dù ông ta muốn cắn lưỡi cũng không thể làm được.
Chuyện này làm cho Huyết Bức cực kỳ tuyệt vọng, nhìn chằm chằm vào Diệp Thu, giận dữ rống lên: "Diệp Thu, nếu có bản lĩnh thì mày giết tao đi!"
"Muốn chết sao? Không dễ như vậy đâu, ông đã giết rất nhiều người vô tội rồi, cho nên ông phải sống để tiếp nhận sự trừng phạt của pháp luật. Cứ thế mà giết chết ông thì quá hời cho ông rồi!"
Diệp Thu liếc nhìn Huyết Bức, khinh thường nói.