Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
"Anh đang ở đâu vậy?"

Giọng nói lạnh lùng của Lâm Thanh Nhã từ trong điện thoại truyền ra.

"Anh ở nhà chứ đâu!"

Diệp Thu vội vàng trả lời.

"Ồ? Vậy sao? Diệp Thu, anh đừng nói dối tôi. Tôi sẽ cho cô một cơ hội cuối cùng. Tốt hơn hết anh nên nói thật với tôi, như vậy có lẽ tôi sẽ không tức giận. Nói mau, rốt cuộc anh đang ở đâu! "

Lâm Thanh Nhã lạnh giọng nói.

Nghe những lời ấy của Lâm Thanh Nhã.

Diệp Thu híp mắt lại.

Anh biết Lâm Thanh Nhã nhất định là đang gạt anh.

Một khi anh nói ra sự thật, vậy coi như xong rồi! Đối với cái gọi là không tức giận của cô ấy, tất cả đều là mồi nhử thôi.

Đây chính là phụ nữ đấy! Một người phụ nữ tinh ranh! Nghĩ đến đây.

Diệp Thu vô cùng khẳng định nói: "Anh thật sự ở nhà, nếu không tin em có thể trở về xem thử!"

"Được, Diệp Thu, đây chính là anh nói đấy nhé. Tôi lập tức về nhà ngay, nếu để cho tôi phát hiện anh lừa tôi, tự mà gánh lấy hậu quả đấy nhé!"

Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.

Mà đây là lần dò xét cuối cùng của cô ấy.

Vậy nên nếu anh chột dạ, giờ phút này nhất định sẽ không khỏi dính bẫy.

Tuy nhiên Diệp Thu rất tự tin.

Bởi vì trước đó anh đã nói với Âu Dương Hạo để cậu ta cố gắng hết sức kéo dài thời gian về nhà của Lâm Thanh Nhã.

Cho nên anh ngược lại không sợ Lâm Thanh Nhã đuổi kịp về nhà trước anh.

"Được chứ, anh sẽ đợi em ở nhà!"

Diệp Thu cười nói.

"Hừ!"

Lâm Thanh Nhược hừ lạnh một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại, ngay sau đó trong lòng cảm thấy nghi ngờ: Chẳng lẽ trực giác của cô sai rồi sao?

Anh thực sự có ở nhà?

Nghĩ tới đây.

Lâm Thanh Nhã ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, đôi mi thanh tú chợt nhíu lại.

Bởi vì con đường cô ấy đang đi bây giờ, giống hệt như một nồi súp hỗn loạn rồi.

Phía trước, phía sau, hai bên trái, phải của cô tất cả đều là xe.

Toàn bộ đều chặn lại khiến cô không thể di chuyển được.

Trông bộ dáng này có lẽ một hai giờ sau cũng chưa chắc sẽ về đến nhà.

Chuyện này làm cho Lâm Thanh Nhã cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Nên biết rằng.

Con đường này là đường chính, mặt đường cực kỳ rộng.

Bình thường cũng chỉ có 5, 6 giờ chiều, vào giờ cao điểm mới hơi tắc đường một tí.

Hơn nữa cũng không tắc nghẽn quá khoa trương giống như bây giờ.

Huống chi bây giờ chỉ mới 3 giờ chiều, còn chưa tới giờ cao điểm nữa.

Theo lý mà nói, đây là thời điểm mà đường dễ lưu thông nhất.

Làm sao lại tắc thành thế này chứ?

Điều này khiến Lâm Thanh Nhã thật sự không nghĩ ra, chỉ có thể yên lặng chờ đợi.

Nhưng cô không biết là.

Hơn 80% xe xung quanh cô đều do Âu Dương Hạo phái người lái tới...

Sau khi cúp điện thoại.

Diệp Thu cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó chuẩn bị khởi động lại xe trở về nhà.

"Mẹ kiếp, có phải lão già nhà ông giả vờ muốn người ta đụng vào có phải không?"

Mà ngay lúc này.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng chửi bới.

Diệp Thu cau mày ngẩng đầu nhìn về phía trước mặt.

Chỉ thấy trên vỉa hè dành cho người băng qua đường ở phía trước cách đó không xa.

Một chiếc xe Jeep mang biển số quân đội đậu ở đó.

Mà ở trên mặt đất phía trước chiếc xe Jeep kia có một ông lão khoảng 70 tuổi nằm đó.

Ông lão mặt đầy thống khổ ôm chân trái của mình, đau đớn rên rỉ.

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác da, đeo kính râm đứng bên cạnh ông lão. Anh ta từ trên cao trợn mắt nhìn xuống ông lão, vẻ mặt đầy sự tức giận.

Nhìn dáng vẻ kia, chắc anh ta là chủ xe.

Giờ phút này anh ta đang chỉ vào mặt ông lão, hùng hùng hổ hổ nói: "Lão già kia, ông tự tìm chỗ chết đúng không. Giả bộ bị đụng phải cũng nên biết chọn xe chứ, ông có biết xe của tôi ở đâu không? Đây là xe quân đội đấy! Thế mà ông cũng dám đụng vào hả! Mau cút ngay!"

"Tôi không có giả vờ bị đụng, rõ ràng là anh đâm vào tôi. Người trẻ tuổi như anh sao lại nói dối vậy chứ!"

Ông lão nằm co quắp trên mặt đất, mặt đầy vẻ ủy khuất vừa khóc vừa nói.

Mà xung quanh có không ít người đi đường vây quanh.

Nhưng không một người nào trong số họ tiến lên giúp đỡ ông lão cả, tất cả đều đứng xem náo nhiệt, hơn nữa còn chỉ chỉ trỏ trỏ vào ông lão.

Trong trường hợp này, bọn họ không thể phân biệt nổi rốt cuộc là người đàn ông trẻ tuổi kia đâm vào ông lão, hay là ông lão bị giả vờ bị người ta đụng phải.

Huống chi, người đàn ông trẻ tuổi kia lại lái xe quân đội, thoạt nhìn là loại người có bối cảnh.

Bọn họ cũng không dám trêu chọc, không muốn dính vào những việc không quan hệ gì với mình như thế này.

Người xưa thường nói, chuyện không liên quan thì treo lên thật cao. Trường hợp này chính là như vậy.

“Ôi chao trời đất ơi, tôi nói ông giả vờ bị đụng phải thì ông chính là như thế, ông còn dám phản bác lại tôi đây sao? Tôi thấy ông già như ông đúng là thiếu đòn mà!"

Người đàn ông trẻ tuổi kia trợn mắt nhìn ông lão, tức giận mắng.

Ngay sau đó anh ta nhấc chân phải lên, định đá về phía ông lão.

"Dừng tay!"

Mà ngay lúc này.

Một giọng nói nhàn nhạt đột ngột vang lên.

Điều này khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều sửng sốt, rối rít quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Chỉ thấy cách đó không xa, một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống xe van, đang đi về phía bên này.

Người này không phải ai khác, mà chính là Diệp Thu.

Loại chuyện này nếu để cho anh bắt gặp, anh đương nhiên sẽ không thể trơ mắt nhìn được.

Người đàn ông trẻ tuổi nhìn thấy Diệp Thu bước từ xe van xuống, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, mặt đầy chế nhạo hỏi: “Nhóc con, mày là ai chứ? Đừng xen vào việc của người khác biết không?"

Diệp Thu không phản ứng lại người đàn ông trẻ tuổi kia.

Đầu tiên anh đi đến bên cạnh ông lão trước.

Lấy y thuật của anh.

Đương nhiên ngay lập tức có thể nhìn ra được.

Ông lão chắc hẳn là bị thương thật.

Điều này không thể ngụy trang giả vờ được.

Hơn nữa Diệp Thu có thể thấy rõ ràng ở đầu chiếc xe Jeep kia có một vết lõm mới tinh.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn là do đâm phải ông lão mà tạo thành.

Chuyện này làm cho sắc mặt của Diệp Thu lập tức trở nên ảm đạm.

Bởi vì, loại người này thật sự rất kinh tởm.

Rõ ràng là đụng phải người khác, lại còn vu oan cho người khác giả vờ bị đụng.

Đây đúng là loại người cặn bã mà!

"Ông à, ông có sao không?"

Diệp Thu bước lên trước, đỡ lấy ông lão từ dưới đất lên, mặt đầy quan tâm hỏi.

"Thắt lưng và chân tôi đau quá, không biết có bị gãy xương không!"

Mặt ông lão đầy đau khổ nói.

“Ông già kia, ông bớt ở đó mà giả bộ đáng thương đi, còn gãy xương nữa chứ, sao ông không nói là mình bị liệt luôn đi hả? Diễn như thật ấy nhỉ!"

Người đàn ông trẻ tuổi kia liếc nhìn ông lão, hùng hùng hổ hổ nói.

"Tôi không có diễn, rõ ràng là cậu đụng ngã tôi, tôi cũng không có ý định lừa gạt gì cậu cả. Nhưng người trẻ tuổi như cậu sao lại không chịu nói thật vậy chứ!"

Ông lão vô cùng oan ức nói.

“Ối chà vẫn không chịu nói thật đúng không? Lão già như ông giả vờ giả vịt bị đụng còn ra vẻ đáng thương gì chứ? Ông không vui vì gãy xương chỉ là giả đấy à? Bổn thiếu gia hôm nay đánh cho ông gãy xương thật nhé, để tôi xem ông còn dám giả bộ không!"

Người đàn ông trẻ tuổi vô cùng phách lối nói.

Ngay sau đó, anh ta giơ nắm đấm lên định đập vào mặt ông lão.

Trong mắt Diệp Thu lóe lên tia sáng lạnh lẽo, bắt lấy cổ tay của anh ta, lạnh lùng nói: "Thật quá phận!"

"Mẹ kiếp! Mày là cái thá gì chứ? Chỉ là một tên nghèo rách rưới lái chiếc xe van bị hỏng thôi mà cũng dám quản chuyện của bổn thiếu gia đây sao? Mau buông tay tao ra, tranh thủ hiện tại tâm trạng của bổn thiếu gia còn đang tốt thì cút mau. Nếu không thì cứ chờ đó, tao muốn mày nhìn cho thật kỹ!"

Người đàn ông trẻ tuổi kia hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, mặt đầy khinh thường nói.
Nhấn Mở Bình Luận