Chủ quán và những người khác nghe đến đây đều thay đổi nét mặt.
Hiển nhiên, họ đều đã nghe đến tiếng xấu của tên côn đồ tóc đỏ.
Đối với cái tên này cũng rất kiêng kỵ.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ đến là.
Gã tóc vàng thế mà lại là em trai của tên côn đồ tóc đỏ.
Chủ quán vội đi tới trước mặt gã tóc vàng, đưa một điếu thuốc cho gã, áy náy nói: “Thì ra cậu là em trai của cậu trùm sao, ôi, hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm thôi, mong cậu đừng trách tội, tôi có quen biết với anh cậu, cậu ấy thường đến quán tôi ăn xiên đấy!”
“Biến ra, đừng thấy sang bắt quàng làm họ với tao, ăn xiên nướng ở chỗ ông thì sao?”
“Đấy là do anh tao giỏi, trên cả cái con đường này, người xếp hàng mời anh tao ăn có rất nhiều, ông là cái thá gì hả!”
Gã tóc vàng khinh bỉ nhìn chủ quán, mặt đầy khinh thường nói.
“Việc này… Hay là thế này, cậu có thể nể tình tôi có quen biết với anh cậu xí xoá chuyện này không, năm nay lần sau cậu đến ăn, tôi sẽ miễn phí hết cho cậu, cậu thấy có được không?”
Chủ quán cười nịnh nọt thử thương lượng.
Dù sao ông cũng buôn bán trên con phố này.
Mà cả con phố đều do tên côn đồ tóc đỏ bảo kê.
Nếu vì chuyện này mà khiến tên côn đồ tóc đỏ ghi thù.
Vậy sau này chắc chắn ông sẽ không thể tiếp tục buôn bán ở đây nữa.
Cả già trẻ nhà ông đều chỉ trông chờ vào sạp nướng vỉa hè này thôi.
Dù mất hết tất cả cũng không thể mất quán ăn này được! Vì vậy lúc này, ông chỉ có thể hạ mình thật thấp, hoà nhã thương lượng với gã tóc vàng.
Muốn biến chuyện này từ to thành nhỏ, từ nhỏ thành không có gì.
“Cút ra chỗ khác, nếu ông nói câu này ngay từ ban đầu thì còn có thể coi như xí xoá, nhưng giờ ông đây bị đánh, anh em của tao cũng bị đánh, ông nghĩ như thế là có thể giải quyết xong mọi chuyện hả?”
“Lỗ chó cũng đéo có nhé!”
Gã tóc vàng vô cùng hung hăng nói.
“Cậu châm chước cho tôi chút có được không, tôi cầu xin cậu!”
Chủ quán khổ sở cầu xin.
“Châm chước cái con mẹ ông, cút ra chuồng gà mà chơi!”
Gã tóc vàng hung dữ trừng ông chủ quán, giơ tay định cho ông chủ quán một cái tát.
Nhưng đúng lúc này.
Một bàn tay lớn với sức mạnh khủng khiếp đã tóm chặt cổ tay gã.
Khiến cú tát của gã mãi không hạ xuống được.
Chủ nhân của bàn tay này không phải ai khác mà chính là Diệp Thu.
“Oắt con, muốn chết hả, bỏ tay tao ra, nếu không, tự chịu hậu quả!”
Gã tóc vàng trợn trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng quát.
“Ồ?”
“Cho hỏi là hậu quả gì thế?”
Diệp Thu nhếch mép nở một nụ cười nghiền ngẫm.
“Mày có tin tao bảo anh tao dẫn người đi đập chết mày không!”
Gã tóc vàng hung tợn nói.
“Thế à?”
Diệp Thu cười khẩy, sau đó tay phải dùng sức.
Một tiếng “rắc” giòn tan vang lên.
Xương cổ tay gã tóc vàng bị Diệp Thu bóp gãy ngay tức khắc.
“Áu!!!”
Ngay lập tức, tiếng hét thảm thiết như tiếng lợn bị chọc tiết vang vọng khắp cả quán ăn.
Gã tóc vàng đau đến nước mắt lưng tròng.
Một lúc lâu sau, gã mới bình tĩnh lại được, gã cố gắng chịu đựng cơn đau kịch liệt, hai mắt trừng thẳng về phía Diệp Thu, giận dữ quát ầm lên: “Chó chết, tao phải giết mày, mày đợi đấy cho tao, tao bảo anh tao cho người đến, đến lúc đó, không chỉ đập nát cái quán này, tao còn phải bảo anh tao vứt cả ba đứa chúng mày xuống sông làm mồi cho cá!”
“Được thôi, tao đợi mày ở đây!”
Diệp Thu cười khẩy, sau đó quay sang nhìn chủ quán, bình tĩnh nói: “Ông chủ, chúng tôi còn một đĩa đậu tương, nhớ mang lên nhanh cho chúng tôi đấy!”
Nói xong.
Diệp Thư vẫy tay với Đỗ Nguyên Lương và Âu Dương Hạo, đi thẳng về phía bàn mình ngồi lúc trước.
“Em tới bàn của bọn anh ngồi một lát đi, em yên tâm, hôm nay có ba bọn anh ở đây, bọn nó tuyệt đối không thể làm hại em đâu!”
Âu Dương Hạo nhìn Triệu Dĩnh, dịu dàng nói.
Triệu Dĩnh cũng đang vô cùng sợ hãi, lúc này cô như một bé thỏ trắng bị kinh hãi quá độ.
Sau khi nghe xong đề nghị của Âu Dương Hạo, cô vô thức gật đầu.
Cô cũng không biết vì lý do gì, khi ở bên cạnh Âu Dương Hạo, cô lại cảm thấy an tâm một cách lạ thường.
Vì vậy.
Triệu Dĩnh lập tức đi theo ba người Diệp Thu, quay về bàn lúc trước họ ngồi.
“Nào, chúng ta làm một chầu trước!”
Diệp Thu cầm chai bia lên, nhìn Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương, mỉm cười nói.
“Uống cạn luôn nhớ, không được để lại đâu đấy!”
Hai người vội vàng cầm chai bia lên, cụng chai với Diệp Thu.
Sau đó ba người đều một hơi uống cạn chai bia.
Ực ực ực! Cả chai bia đều rót vào dạ dày.
Tiếp đó, ba người cầm xiên thịt dê lên bắt đầu ăn.
Cả bàn, trừ Triệu Dĩnh vẫn luôn cúi đầu không nói gì.
Ba người họ đều như chưa có gì xảy ra, ăn thì cứ ăn mà uống thì cứ uống, vui vẻ cười đùa, trò chuyện trên trời dưới biển.
Đám người xung quanh thấy vậy đều ngỡ ngàng.
Ba người này hơi bị hồn nhiên quá mức rồi đấy!
Gây sự với em trai của tên côn đồ tóc đỏ.
Bây giờ chắc chắn đám người của tên côn đồ tóc đỏ đã trên đường chạy tới đây rồi.
Thế mà ba người bọn họ lại không mau chạy đi, còn có tâm trạng ngồi đây ăn xiên uống bia nữa hả?
Đúng là không biết chữ ‘chết’ viết thế nào đây mà.
Đợi đến lúc tên côn đồ tóc đỏ đến, chắc chắn ba người bọn họ xong đời rồi! Nghĩ đến đây.
Đám người xung quanh nhìn ba người, cuối cùng đều lắc đầu.
Trong mắt bọn họ, ba người này, hôm nay chắc chắn là rất xui xẻo.
Không bao lâu sau.
Chủ quán bưng một đĩa đậu tương đến bàn của mấy người Diệp Thu.
Ông đặt đĩa đậu tương xuống bàn, sau đó cúi đầu, nhìn ba người Diệp Thu, ông nhỏ giọng nói: “À ừm… Cảm ơn các cậu hôm nay đã giúp đỡ chúng tôi, để con gái tôi bớt phải chịu khổ!”
“Nhưng tên côn đồ tóc đỏ kia không phải loại thiện nam tín nữ gì cả, gã còn có một đám đàn em rất là hung ác nữa!”
“Bây giờ các cậu đánh em trai gã, lát nữa gã dẫn người đến, tuyệt đối sẽ không tha cho các cậu, hay là các cậu đi mau đi, bữa này coi như tôi mời các cậu!”
Nghe chủ quán nói vậy.
Diệp Thu cũng nhếch mép nở nụ cười, đoạn nói: “Nếu chúng tôi đi rồi, lát nữa gã chó tóc đỏ gì kia đến tìm ông gây sự thì phải làm sao?”
“Tôi không sao, cùng lắm là giao thêm nhiều phí bảo kê hơn thôi, chuyện này có thể cho qua, chỉ cần ba người các cậu đi là sẽ không có chuyện gì nữa!”
Ông chủ quán rất ngây thơ nói.
“Chưa chắc đâu!”
Diệp Thu lắc đầu cười, sau đó, anh nhìn ông chủ quán nói: “Ông chủ, ông cứ yên tâm buôn bán đi, hôm nay có chúng tôi ở đây, đảm bảo ông không xảy ra chuyện gì đâu!”
“Nhưng… Các cậu thật sự không sợ trùm tóc đỏ sao?”
“Gã là một kẻ rất hung ác và tàn bạo!”
Chủ quán cảm thấy hơi khó hiểu hỏi.
Nghe vậy.
Diệp Thu, Âu Dương Hạo và cả Đỗ Nguyên Lương quay sang nhìn nhau, rồi đều lắc đầu cười.
Đùa gì vậy chứ?
Ba người bọn họ là ai?
Một người là người thừa kế tương lai của danh gia vọng tộc.
Một người là Chiến thần trong quân đội Hoa Hạ! Còn Diệp Thu thì càng không cần phải nói, anh chính là vua của thế giới ngầm! Ba người như thế.
Sao có thể sợ một tên côn đồ cắc ké như trùm tóc đỏ chứ?
Tuấn An
nhffffbbhj hhhjhjjjjh
22/03/2022
0
Sy Hoang
ok
13/03/2022