Vì vậy đối với chuyện này.
Trong lòng Lãnh Phong và cả các thành viên khác của chiến đội CNT đều rất không muốn.
“Bỏ đi?”
“Chỉ là một trận so tài?”
“Nếu kẻ thua là chúng tôi, cậu sẽ bỏ qua sao?”
Diệp Thu cười khẩy, khinh thường hỏi.
Nghe vậy.
Sắc mặt của Lãnh Phong cũng lập tức thay đổi.
Đúng vậy.
Nếu người thắng là anh ta, vậy chắc chắn anh ta sẽ ép Diệp Thu phải xin lỗi.
“Tôi không tính thì anh định làm gì, chẳng lẽ anh thật sự muốn bọn tôi xin lỗi anh chắc, bọn tôi đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, mấy người xứng chắc?”
Đại Lực khinh thường nhìn Diệp Thu, vẻ mặt không phục nói.
“Xứng sao?”
“Vừa rồi ai bị lão đại của tôi đánh cho 0 kills 10 deaths?”
“Hiện tại thế mà lại còn có mặt mũi đứng đây kêu gào, đừng có nói bản thân là tuyển thủ chuyên nghiệp nữa, mất mặt lắm biết không hả?”
Âu Dương Hạo cũng không hề yếu thế nói.
“Anh!”
Đại Lực tức đến hai mắt trợn trừng, nhưng lại không thể nói gì để phản bác lời của Âu Dương Hạo.
Dù sao đúng là cậu ta cũng vừa mới bị Diệp Thu giết chết.
“Được rồi!”
Lãnh Phong xua tay, ra hiệu Đại Lực lùi về phía sau trước, sau đó trừng mắt nhìn Diệp Thu, trầm giọng nói: “Nói điều kiện đi, trừ xin lỗi trước mặt mọi người ra thì cái gì cũng được!”
“Với kỹ thuật của anh thì chắc hẳn anh cũng là người trong giới E-sport, là streamer à?”
“Hay luyện cấp hộ?”
“Hay là thành viên của chiến đội chuyên nghiệp nào đấy?”
“Tóm lại cho dù anh có là ai thì hẳn anh cũng biết địa vị cũng như là chỗ chống lưng của chiến đội CNT chúng tôi trong giới E-sport đúng chứ?”
“Nếu thật sự đắc tội với bọn này sẽ không có lợi lộc gì đối với anh khi muốn phát triển trong giới E-sport này đâu!”
“Vì thế tôi khuyên anh, tốt nhất là suy nghĩ kỹ lại đi, lùi một bước, giữ được mặt mũi cho cả hai bên chúng ta, không cần thiết phải khiến cho quan hệ giữa chúng ta trở nên cứng nhắc như thế, tôi nói đúng chứ?”
Nghe xong.
Diệp Thu nhếch môi cười khẩy, vẻ mặt đầy suy tư hỏi: “Gì đây?”
“Đang đe doạ tôi sao?”
“Cũng không hẳn là đe doạ, chỉ là một câu khuyên bảo chân thành thôi, dù sao cũng đều sống trong cái giới này, làm gì thì cũng phải để lại đường lui cho đối phương, như thế sau này mới dễ nhìn mặt nhau, hơn nữa, có vài người anh không đắc tội nổi đâu!” . truyện ngôn tình
Lãnh Phong cười khẩy nói.
“Nhưng nếu tôi chỉ chấp nhận lời xin lỗi thôi thì sao?”
Diệp Thu cũng cười khẩy hỏi.
“Anh… Anh cần gì phải khiến quan hệ hai bên căng thẳng như thế chứ, thật sự không định nể mặt tôi sao?”
“Anh phải nghĩ cho rõ hậu quả đấy!”
Lãnh Phong sa sầm mặt mày, nghiến răng lạnh lùng nói.
“Nể mặt cậu?”
“Cậu xứng chắc?”
“Cất cái bài đe doạ kia của cậu đi, trò này hoàn toàn vô dụng với tôi, bây giờ, trước mắt cậu chỉ còn có một con đường, đấy là thực hiện lời hứa, nếu không…” Nói đến đây.
Khoé môi Diệp Thu nhếch lên nở nụ cười đầy lạnh lẽo, giọng điệu lại mang chút hài hước nói: “Tôi nghĩ, ở đây có nhiều người thế này đều đang nhìn, mà trước mặt bao người như thế cậu lại thua một kẻ qua đường nghiệp dư, còn ăn vạ không chịu thực hiện cam kết sau khi thua cuộc, nói một đằng làm một nẻo, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ gây ra ảnh hưởng như thế nào đối với chiến đội CNT đây nhỉ?”
“Rồi còn, lát nữa lại gặp thêm phóng viên của hai toà soạn chuyên đăng tin tức về E-sport để nói chuyện, bôi đen danh tiếng chiến đội CNT của mấy cậu, ắt hẳn việc này cũng chẳng có gì khó đâu.”
“Nhưng một khi danh tiếng của các cậu biến thành tai tiếng, vậy sẽ có hậu quả thế nào, cậu đã từng nghĩ đến điều này chưa?”
Nghe Diệp Thu nói một tràng như thế.
Sắc mặt của Lãnh Phong lập tức thay đổi, biểu cảm vốn đã khó coi nay còn khó coi hơn.
Vì dĩ nhiên anh ta biết, một khi chiến đội có tai tiếng thì sẽ có kết quả thế nào.
Trong giới E-sport, danh dự của một chiến đội rất quan trọng.
Mà hôm nay.
Năm thành viên của chiến đội CNT solo với một người chơi nghiệp dư, kết quả lại bị một xiên năm, thất bại thảm hại.
Sau đó còn từ chối không giữ lời hứa, không làm theo những gì mình đã hứa, không chịu nhận thua.
Một khi những tin tức xấu này bị giới truyền thông phát tán ra ngoài.
Danh tiếng của chiến đội CNT chắc chắn sẽ tụt dốc không phanh.
Đến lúc đó.
Chưa nói đến việc sẽ mất rất nhiều fans, các đối tác quảng cáo lớn muốn hợp tác chắc chắn cũng sẽ ồ ạt rút vốn.
Đối với chiến đội CNT, điều này tuyệt đối là một đòn đánh chí mạng.
Nếu làm không tốt sẽ thất bại hoàn toàn từ đây, những vinh quang trước đây sẽ không bao giờ quay trở lại.
Nếu thật sự thành ra như thế.
Vậy ông chủ đứng sau của chiến đội CNT chắc chắn sẽ không tha cho kẻ làm đội trưởng của chiến đội là anh ta.
Nghĩ đến đây.
Sắc mặt Lãnh Phong đen như đít nồi.
Như thế còn nghiêm trọng hơn mất mặt xin lỗi chịu thua nhiều! Anh ta hít sâu một hơi.
Lãnh Phong nghiến răng, trừng Diệp Thu hỏi: “Anh chắc chắn là muốn làm như thế sao?”
“Anh phải biết là, bây giờ anh đang đi trên con đường không có đường lui, đắc tội với chiến đội CNT không hề có kết quả tốt đâu!”
“Thực hiện cam kết đi, nếu không, hậu quả cậu phải gánh chịu cũng sẽ không tốt hơn tí nào đâu!”
Diệp Thu thản nhiên nói.
“Anh…” Lãnh Phong tức đến hai mắt long sòng sòng, nhưng cuối cùng chỉ có thể không cam tâm mà cắn răng, trầm giọng nói: “Được lắm, anh đủ ác đấy, hôm nay chiến đội CNT bọn tôi nhận thua, sau này chúng tôi sẽ tính sổ với anh, anh cứ đợi đấy, chắc chắn sẽ có một ngày anh sẽ phải trả giá đắt vì hành động của ngày hôm nay!”
Nói xong.
Lãnh Phong quay lại trừng mắt nhìn bốn tên đội viên, trầm giọng ra lệnh: “Cùng tôi xin lỗi bọn họ!”
“Đội trưởng, chuyện này…” Sắc mặt của đám Đại Lực đều tái như màu gan heo.
“Phục tùng mệnh lệnh!”
Lãnh Phong nghiến răng nói.
“Vâng!”
Bốn người Đại Lực tất nhiên không dám có bất cứ ý kiến nào.
Sau đó.
Dưới sự chỉ huy của đội trưởng Lãnh Phong, năm người chiến đội CNT đứng thành một hàng, gập người 90 độ xin lỗi ba người Diệp Thu, vẻ mặt vô cùng không tình nguyện nói: “Xin lỗi các anh, vừa rồi bọn tôi không nên rút nguồn điện của các anh, mong các anh lượng thứ!”
Mà cảnh này.
Dĩ nhiên đã bị không ít người đứng ở đây dùng điện thoại quay lại.
Chiến đội chuyên nghiệp đứng đầu Giang Châu, chiến đội CNT nổi tiếng lẫy lừng, vậy mà lại gập người 90 độ xin lỗi ba người chơi không có tiếng tăm gì.
Đây chắc chắn là một tin tức lớn đáng ghi vào sử sách trong giới E-sport! Rất nhiều người có mặt ở đây đều sững sờ.
Dù sao, tuyển thủ chuyên nghiệp bị người chơi nghiệp dư treo lên đánh, một xiên năm, hơn nữa còn phải xin lỗi người chơi này nữa.
Đây có khi còn là lần đầu giới E-sport xuất hiện chuyện như thế này ấy chứ.
Làm người chứng kiến cảnh tượng đáng kinh ngạc này.
Lúc này, ngoài sốc ra, bọn họ thật sự không biết nên dùng cái gì để hình dung tâm trạng lúc này của mình nữa.
“Bây giờ đã được chưa?”
Lãnh Phong hít sâu một hơi, đè nén sự ức chế xuống, nhìn Diệp Thu hỏi.
“Hình như cậu quên gì đó thì phải!”
Vẻ mặt Diệp Thu đầy suy tư nói.
“Anh… Anh đừng có quá quắt!”
Sắc mặt Lãnh Phong lập tức thay đổi.
Tất nhiên anh ta biết Diệp Thu đang nói đến cái gì.
Chính là đứng trước mặt tất cả mọi người trong quán net này, hô to ba lần “Tôi là rác rưởi!”.
Nhưng như thế thì thật sự quá mất mặt.
“Sao?”
“Không muốn làm à?”
“Được thôi, vừa lúc tôi có quen vài phóng viên của toà soạn tin tức E-sport, thế bây giờ tôi dứt khoát gọi bọn họ đến đây, tiết lộ ít tin tức cho bọn họ, tôi tin là hẳn bọn họ sẽ khá hứng thú đấy!”
Diệp Thu nở nụ cười nghiền ngẫm, sau đó rút điện thoại của mình ra.
Lãnh Phong thấy thế thì lập tức hoảng hốt, anh ta vội xua tay, nịnh nọt nói: “Đừng, đừng, đừng, không phải chỉ hô ‘Tôi là rác rưởi’ thôi sao?”
“Tôi nói là được!”
Nói xong.
Anh ta quay lại nhìn bốn tên đội viên, ra lệnh: “Hô cùng tôi!”
Tuy bốn người Đại Lực rất không muốn nhưng cũng chỉ có thể làm theo lệnh của Lãnh Phong, đứng trước mặt mọi người ở đây hô to: “Tôi là rác rưởi!”
Cứ thế, năm người cùng đồng thanh liên tục hô lớn ba lần.
Mặt bọn họ đều đỏ bừng vì hô to.
Đường nhiên, cũng không phải do bọn họ dùng quá sức mà là do xấu hổ đến mặt đỏ bừng.
Lúc này, bọn họ thật sự xấu hổ đến không có chỗ dung thân, thật sự chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ để chui vào thôi.
Đúng là quá mất mặt, mất mặt quá đi mất.