“Ôi trời ơi là trời ơi, Triệu Vĩ Bằng cái đồ không có lương tâm này, tôi là Mã Như Hoa vợ ông ấy!”
Chị Hoa lập tức cảm thấy càng thêm oan ức.
“Như Hoa?”
Triệu Vĩ Bằng sững sờ, vội vàng tới gần xem xét kỹ lưỡng một phen, lúc này mới xem như nhận ra vợ mình.
Điều này khiến nét mặt ông ta lập tức sa sầm, ông ta nghiến răng trầm giọng hỏi: “Như Hoa, sao bà lại bị đánh thành ra thế này?”
“Là ai đánh bà?”
“Là bọn họ, chủ mưu là thằng oắt này, chồng ơi, ông tuyệt đối không thể bỏ qua cho chúng nó!”
Chị Hoa vội chỉ vào Diệp Thu, nghiến răng nghiến lợi, hung ác nói.
Triệu Vĩ Bằng quay sang nhìn Diệp Thu, hai mắt híp lại, lạnh lùng nói: “Oắt con, mày ăn gan hùm mật gấu đấy hả?”
“Mày dám đánh vợ của tao thành ra thế này! Tao thấy mày thật sự chán sống rồi, mày cũng không ra ngoài nghe ngóng thử xem, ở cái đất Lão Thành thành, Triệu Vĩ Bằng tao là nhân vật hung ác như thế nào!”
“Ông là nhân vật như nào tôi không biết, nhưng mồm miệng vợ ông thật sự quá bẩn, đánh thành thế này là tôi đã nương tay rồi đấy!”
Diệp Thu thờ ơ nói.
“Cái đệch mợ, theo ý của mày thì nghĩa là tao còn phải cảm ơn mày hả?”
Triệu Vĩ Bằng trợn trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói.
“Không cần khách sáo!”
Diệp Thu xua tay, thản nhiên nói.
“CMN ấy! Mày tưởng tao cảm ơn mày thật đấy à?”
“Tao thấy mày đúng là cái thứ chết đến nơi rồi mà còn không biết lượng sức! Ranh con, mày biết bây giờ mày đang đắc tội với một kẻ như thế nào không?”
Triệu Vĩ Bằng nổi khùng, giận dữ hỏi.
“Không biết!”
Diệp Thu lắc đầu.
“Được lắm, hôm nay tao sẽ cho mày mở mang kiến thức!”
Trong mắt Triệu Vĩ Bằng loé qua nét tàn nhẫn, sau đó ông ta vẫy tay với đám vai u thịt bắp đứng sau mình, chỉ vào Diệp Thu, hung ác nói: “Lên, đánh chết nó cho tao, đánh tàn phế nó tao chịu trách nhiệm!”
“Rõ!”
Đám vai u thịt bắp nhe răng cười khẩy, vận động làm nóng khớp cổ tay một chút, rồi bước thẳng về phía Diệp Thu.
Thấy thế.
Khoé môi Diệp Thu nhếch lên một độ cong đầy bỡn cợt, sau đó anh vẫy tay với Âu Dương Hạo đứng cạnh mình.
Âu Dương Hạo đương nhiên hiểu ý của Diệp Thu, lập tức chủ động tiến lên đón tiếp đám tứ chi phát triển này.
Thấy cảnh này.
Trong mắt Triệu Vĩ Bằng và cả chị Hoa đều hiện lên nét khinh bỉ và trào phúng.
Âu Dương Hạo lại định một mình solo với cả đám cao to này á?
Phải nói rằng, hành động này chẳng khác nào tự sát cả! Rốt cuộc tên này nghĩ quẩn thế nào.
Mà lại định đi lấy một chọi tất cả thế kia?
Thế chẳng phải là đi chịu trận sao?
“Chồng ơi, vừa nãy thằng ranh này tát em đấy, anh nhất định phải bảo đàn em của anh dạy cho nó một bài học nhớ đời vào!”
Chị Hoa vội vàng nhìn Triệu Vĩ Bằng, nhắc nhở.
“Em yên tâm đi, chỉ mình nó, không bị đánh cho tè dầm mới là lạ ấy!”
Triệu Vĩ Bằng nhe răng cười đắc chí, tự tin đầy mình nói.
Sau đó, ông ta ra lệnh cho đám cao to kia: “Trong vòng một phút, tao muốn thấy thằng ranh này quỳ xuống xin tha, gọi tao là bố!”
“Anh Bằng yên tâm, mười giây, chỉ cần mười giây là bọn em có thể khiến nó nằm bò ra đất khóc kêu cha gọi mẹ rồi!”
“Đúng thế, với cái dáng vóc như con gà còi thế này, một đấm của em là đủ để đánh cho nó vãi tè rồi!”
“Anh Bằng, chị dâu, hai người chỉ cần đứng xem thôi, lát nữa nếu nó mà không khóc lóc xin tha, thế thì em sẽ đi ăn cứt luôn!”
…
Đám đàn ông vạm vỡ nhao nhao khinh bỉ cười khẩy nói.
Hiển nhiên, bọn họ hoàn toàn không coi Âu Dương Hạo ra gì.
Trong mắt bọn họ.
Âu Dương Hạo chỉ là một kẻ không biết tự lượng sức, một tên rác rưởi chủ động chạy lên tìm chết mà thôi, chỉ cần phất tay một cái là xong!
Ngay sau đó.
Hai phe đụng độ với nhau.
Đám đàn ông vai u thịt bắp không nói nhiều, trực tiếp giơ nắm đấm lên, đánh về phía Âu Dương Hạo với khí thế hung hãn.
Thấy cảnh này.
Triệu Vĩ Bằng cười khẩy lắc đầu, vẻ mặt khinh bỉ nói: “Đúng là cái đồ không biết lượng sức mình, chuẩn bị vào viện nằm đi là vừa đấy!”
“Á!”
Ông ta vừa mới dứt lời, tiếng tru thảm thiết vang vọng cả dãy hành lang.
Tiếng tru tréo này khiến ánh mắt của cả Triệu Vĩ Bằng và chị Hoa đều phấn khởi vô cùng, bọn họ vội vàng tập trung lại nhìn.
Vì bọn họ đều tưởng tiếng kêu gào này là của Âu Dương Hạo mà.
Nhưng.
Sau khi bọn họ nhìn rõ lại đều sững sờ.
Bọn họ trông thấy Âu Dương Hạo vẫn ung dung đứng tại chỗ.
Mà gã cao to ở gần anh ta nhất lại đang dùng hai tay ôm bụng, ngã lăn ra đất.
Thấy cảnh này.
Triệu Vĩ Bằng và chị Hoa lập tức ngây ngẩn.
Đúng lúc này.
Âu Dương Hạo lại tiếp tục hành động.
Anh ta như hoá thành một bóng mờ màu đen, xông về phía đám người.
Sau khi anh ta lướt qua.
Mười gã cao to đều ngã xuống đất.
Không một ai còn có thể đứng được nữa.
Trong phút chốc.
Tiếng kêu thảm vang lên không ngớt trong cả dãy hành lang.
Đám đàn ông cao to vốn khí thế hùng hổ lúc này ai nấy đều nằm lăn ra đất, hai tay ôm bụng, kêu gào thê thảm vô cùng.
Trông thấy vậy.
Con ngươi của cả Triệu Vĩ Bằng và chị Hoa trợn lớn đến độ suýt rớt ra khỏi tròng mắt, có thể gọi là sốc toàn tập, ngây ngốc không thốt nổi nên lời.
Vì vừa rồi đã xảy ra cái gì, bọn họ đều không nhìn rõ.
Chuyện này thật sự quá không khoa học! “Mày… Rốt cuộc mày là người hay là quỷ?”
Hai mắt Triệu Vĩ Bằng trừng lớn nhìn thẳng vào Âu Dương Hạo, giọng điệu run rẩy hỏi.
“Ông đoán xem?”
Âu Dương Hạo nhếch môi lộ ra nét cười khiến người ta phải suy tư, sau đó lập tức xông về phía trước, không để Triệu Vĩ Bằng có cơ hội phản kháng, một tay tóm lấy cổ Triệu Vĩ Bằng, xoay người đi về phía Diệp Thu.
Đến lúc Triệu Vĩ Bằng phản ứng lại.
Ông ta đã bị Âu Dương Hạo xách đến trước mặt Diệp Thu rồi.
“Quỳ xuống!”
Âu Dương Hạo không nhiều lời, đạp mạnh vào khoeo chân của Triệu Vĩ Bằng.
“Cốp!”
Triệu Vĩ Bằng hoàn toàn không có năng lực chống trả, hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Thu.
“Lão đại, anh định xử lý tên này thế nào?”
“Theo em thấy, gã với bà vợ gã cá mè một lứa, đều chẳng phải hạng tốt lành gì, dứt khoát phế đi cho xong!”
Âu Dương Hạo nhìn Diệp Thu, xin chỉ thị.
Nghe vậy.
Triệu Vĩ Bằng sợ tới độ mặt mũi trắng bệch, ông ta vội ngẩng đầu trừng mắt nhìn Diệp Thu, ngoài mạnh trong yếu gào lên: “Mày dám! Thằng ranh con, tao cảnh cáo mày, tao có siêu siêu nhiều tiền, nếu mày dám động đến tao dù chỉ là một chút thì mày cũng chết chắc đấy con ạ! Một khi người có tiền trả thù, đấy là thứ mày không thể chịu đựng được đâu!”
“Phụt!”
Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương lúc này không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Vì tên này thật sự quá hề hước.
Không ngờ gã lại dám ở trước mặt Diệp Thu nói mình có siêu siêu nhiều tiền.
Thế này chẳng khác gì một học sinh tiểu học đứng trước mặt Einstein khoe khoang rằng mình có thể đọc thuộc lòng bảng cửu chương cả.
Má, đúng là trúa hề mà.
“Ồ?”
Diệp Thu nhếch môi nở một nụ cười nghiền ngẫm, hỏi với giọng điệu bất cần: “Thật sao?”
“Thế thì tôi xin phép được hỏi, ông có bao nhiêu tiền?”
“Hừ, nói ra e là sẽ khiến mày sợ chết khiếp!”
Triệu Vĩ Bằng khịt mũi với vẻ tự mãn, sau đó ông ta lồm cồm bò dậy, chỉ tay xuống đất, rất kiêu ngạo nói: “Nhìn thấy toà nhà này chứ?”
“Cả toà nhà này đều là của tao, hơn nữa, nơi này sắp bị dỡ bỏ, mày có biết tập đoàn Viễn Chí phụ trách phát triển khu vực này chuẩn bị bồi thường cho tao bao nhiêu tiền không?”
“80 triệu đấy! E là cả đời này mày cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như thế có phải không?”