Nghe thấy Diệp Thu đồng ý đi cùng Tiêu Phúc.
Đám người nhà họ Lâm đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó ai nấy đều mang vẻ mặt vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ.
Vì bọn họ biết, lần này Diệp Thu đi hẳn là sẽ không thể quay về được đâu.
Dù Diệp Thu có phải hung thủ giết hại Tiêu Thần thật hay không, có lẽ cũng khó tránh khỏi cái chết.
Dù sao quan trọng nhất là.
Hiện tại Tiêu Kiếm, chủ nhân nhà họ Tiêu, chắc chắn đang tức điên lên rồi, đến lúc đó chắc chắn sẽ lấy Diệp Thu ra để trút giận.
Vì thế hôm nay chỉ cần Diệp Thu đi theo Tiêu Phúc tới nhà họ Tiêu, vậy chắc chắn sẽ cửu tử nhất sinh! Suy nghĩ này khiến đám người Triệu Thư Đình, Lâm Thế Hải và Lâm Vĩ phấn khích vô cùng! “Ha ha, biết sợ rồi hả?”
“Đúng là cái đồ hèn nhát!”
Tiêu Phúc cười khinh thường, sau đó đứng dậy khỏi ghế sofa, lườm Diệp Thu, cười khẩy cảnh cáo: “Oắt con, tốt nhất là mày đừng có giở trò, nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!”
Nói xong.
Tiêu Phúc lập tức đi thẳng ra khỏi biệt thự.
Diệp Thu cũng theo sát ông ta.
Lúc đi qua Lâm Thanh Nhã.
Diệp Thu quay sang nhìn Lâm Thanh Nhã.
“Diệp Thu!”
Lâm Thanh Nhã đang định tiến lên.
Nhưng Triệu Thư Đình và Lâm Thanh Sơn đứng cạnh cô lại vội vàng giữ chặt cô lại.
So với sự chán ghét mà Triệu Thư Đình dành cho Diệp Thu.
Thật ra Lâm Thanh Sơn không có ấn tượng quá tệ về Diệp Thu.
Ngược lại, ông còn khá yêu mến Diệp Thu là đằng khác.
Ban đầu cũng là ông thấy Diệp Thu không tệ nên mới chọn Diệp Thu làm anh chồng ở rể của nhà họ Lâm.
Tuy nhiên vào lúc này.
Ông chỉ có thể chọn bảo vệ đứa con gái Lâm Thanh Nhã của mình, không để Lâm Thanh Nhã bị liên luỵ vào chuyện này.
Trong tình huống này, ắt hẳn bất cứ người làm cha nào trên đời cũng đều sẽ làm như thế! “Bố, mẹ, bố mẹ buông con ra!”
Lâm Thanh Nhã giãy giụa kịch liệt,
Tuy nhiên, cô chỉ là một người phụ nữ, bị cả hai người lớn giữ lại cùng lúc thì dù có giãy dụa thế nào cũng đều vô ích.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể nhìn Diệp Thu, lớn tiếng ngăn cản: “Diệp Thu, anh đừng đi!”
“Vợ ơi, ngoan nhé, em cứ ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, anh đi một chuyến rồi về, đợi anh về sẽ làm đồ ăn ngon cho em!”
Diệp Thu mỉm cười nói.
“Không được, anh không thể đi, anh sẽ chết đấy!”
Lâm Thanh Nhã lắc đầu, đôi mày lá liễu cau lại, lạnh lùng nói.
Tuy giọng điệu của cô hơi bá đạo.
Nhưng Diệp Thu vẫn có thể nghe ra được sự lo lắng trong đó.
“Em yên tâm đi, anh hứa với em, anh sẽ quay về mà, đây là lời cam kết của anh, tin tưởng anh nhé!”
Diệp Thu lắc đầu cười, trong ánh mắt tràn đầy dịu dàng và thương yêu.
Sau đó anh quay người đi cùng Tiêu Phúc ra khỏi biệt thự.
“Quản gia Tiêu về cẩn thận, mong lần sau ông lại tới làm khách, nhà họ Lâm chúng tôi sẽ tiếp đón nồng nhiệt!”
Lâm Quốc Đống nhìn theo bóng lưng của Diệp Thu, trên mặt đều là ý cười, cung kính nói.
Thấy Tiêu Phúc dẫn Diệp Thu ngồi lên xe rời đi.
Ông ta và đám người nhà họ Lâm đều thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng cũng coi như buông xuống.
Vì trong lòng bọn họ đều rõ.
Lần này nhà họ Lâm thật sự an toàn rồi.
“Tốt quá rồi, cuối cùng cũng xem như không sao nữa, sợ bóng sợ gió một hồi, lát nữa chúng ta mở tiệc rượu chúc mừng đi?”
Lâm Thế Hải nhìn mọi người ở đây, vẻ mặt vui mừng nói.
“Ý hay đấy, phải mở tiệc chúc mừng thật lớn vào!”
“Đúng, đúng, đúng, cái tên sao chổi Diệp Thu này đi rồi, chúng ta phải mở tiệc xua đuổi vận đen mới được!”
“Tôi thấy được đấy, thế thì bắt tay vào làm luôn đi!”
… Trong phút chốc.
Bọn họ ồn ào gật đầu đồng ý.
“Các người!”
Lâm Thanh Nhã trừng mắt nhìn bọn họ, vẻ mặt lạnh lùng hỏi: “Lần này Diệp Thu đi không rõ sống chết, các người lại còn có tâm trạng mở tiệc ăn mừng nữa hả?”
“Diệp Thu có chết hay không thì liên quan gì đến chúng ta chứ?”
“Đúng là buồn cười thật đấy!”
Lâm Thế Hải khinh thường nói, sau đó, ông ta lại nhìn đám người còn lại nói: “Mọi người về nhà đem rượu ngon mình cất giữ lấy ra đi, hôm nay phải ăn mừng thật lớn mới được!”
“Duyệt!”
Bọn họ đều gật đầu rồi chuẩn bị rời đi.
“Các người!”
Lâm Thanh Nhã tức đến nghiến răng ken két.
Lâm Thanh Sơn vỗ vai Lâm Thanh Nhã, an ủi: “Tiểu Nhã, con phải học cách chấp nhận hiện thực, lần này Diệp Thu nó… e là thật sự lành ít dữ nhiều rồi!”
“Không thể nào, anh ta đã hứa với con là chắc chắn sẽ quay về rồi, anh ta chưa bao giờ thất hứa cả, con tin anh ta!”
Lâm Thanh Nhã lắc đầu, vẻ mặt kiên định nói.
“Ha ha, Lâm Thanh Nhã ơi là Lâm Thanh Nhã, chị đừng có ở đấy mà ngây thơ nữa đi, còn trở về ấy hả?”
“Trở về cái đít! Đấy là nhà họ Tiêu đấy, chị nghĩ một tên vô dụng như Diệp Thu đến rồi còn có thể quay về được chắc?”
“Đừng có kể chuyện cười nữa, chị cứ chuẩn bị đi nhặt xác cho anh ta đi là vừa!”
Lâm Vĩ ở một góc đi tới, vẻ mặt khinh thường cười khẩy nói.
“Cậu nói vớ vẩn!”
Lâm Thanh Nhã trừng Lâm Vĩ, lạnh lùng nói.
“Tôi nói vớ vẩn?”
“Dám cược không?”
Lâm Vĩ cười khẩy hỏi.
“Cược cái gì?”
Lâm Thanh Nhã híp mắt lại.
“Nếu trước giờ ăn trưa hôm nay Diệp Thu có thể quay về, tôi sẽ ăn phân trước mặt tất cả mọi người ở đây, còn nếu Diệp Thu không trở về được, chị phải rút lui khỏi Tập đoàn Lâm thị, giao chức tổng giám đốc lại cho tôi, ván cược này, chị có dám đánh cược không?”
Con ngươi Lâm Vĩ đảo qua đảo lại, vẻ mặt gian xảo nói.
“Tiểu Vĩ, bây giờ cảm xúc của chị con đang không ổn định, con không thể nhân lúc cháy nhà mà hôi của như thế được, hiểu chứ?”
Lâm Thanh Sơn cau mày, nhìn Lâm Vĩ nói.
“Bác à, bác nói thế là không đúng rồi, gì mà bảo cháu cháu nhà hôi của chứ?”
Lâm Vĩ rất không phục bĩu môi, vẻ mặt khinh thường nói: “Tưởng chị tin Diệp Thu lắm cơ mà?”
“Chị nghĩ chắc chắn Diệp Thu sẽ quay trở về còn gì?”
“Thế thì cược với tôi đi!” .
Truyện đề cử: Đưa Cơ Trưởng Về Làm Vị Hôn Thê
“Nếu không thì lập tức câm miệng! Bớt ở đấy mà giả vờ tình sâu nghĩa nặng đi, tưởng bây giờ chúng ta đang đóng phim yêu đương thần tượng thật chắc?”
“Còn cmn chắc chắn sẽ về nữa, về cái con khỉ ấy, đúng là cười chết mất!”
Lúc này, Lâm Thế Hải đứng gần đó cũng vội vàng đi tới, phụ hoạ nói: “Anh cả, chuyện giữa bọn trẻ, một người lớn như anh xen vào làm gì?”
“Đừng bảo là vì anh không muốn từ bỏ quyền lực đấy nhé?”
“Hay là anh sợ sau khi con trai em lên nắm quyền ở Lâm thị sẽ xuất sắc hơn con gái anh?”
“Anh đừng có quên, Tập đoàn Lâm thị không phải của mình nhà anh mà là của cả nhà họ Lâm!”
“Tôi…” Lâm Thanh Sơn bị hai bố con nhà kia nói đến cứng họng.
“Đủ rồi!”
Lâm Thanh Nhã thật sự không nghe nổi nữa, cô trừng mắt nhìn Lâm Vĩ, lạnh lùng nói: “Tôi đồng ý cược với cậu, mong là đến lúc đó cậu có thể tuân thủ lời hứa, đừng có chơi xấu như lần trước!”
“Chị yên tâm đi, lần này tôi nói là làm, cũng mong chị đến lúc đó đừng có ăn quỵt nhé!”
Trong đôi mắt Lâm Vĩ loé lên sự ranh mãnh, khoé môi nhếch lên tạo thành một nụ cười đắc thắng.
“Lâm Thanh Nhã tôi chưa bao giờ nuốt lời!”
Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.
“Được thôi, thế thì bây giờ tôi chỉ cần đợi tiếp nhận quyền quản lý Tập đoàn Lâm thị thôi, nhớ là đến lúc đó văn phòng của tôi phải được dọn dẹp sạch sẽ đấy nhé, tôi không thích trong văn phòng của mình mà lại bày đồ của người khác đâu!”
Lâm Vĩ cười đắc chí, sau đó cậu ta quay người đi ra khỏi biệt thự.
Trong mắt cậu ta, vị trí tổng giám đốc này cơ bản đã thành vật trong túi rồi.
Bởi vì cậu ta có thể khẳng định 100% là.
Trước buổi trưa hôm nay, Diệp Thu chắc chắn sẽ không thể về được! Đùa à.
Ở Giang Châu mà lại đắc tội với nhà họ Tiêu.
Dù có là ai đi nữa thì cũng chỉ có một con đường chết thôi.
Hơn nữa, cái tên Diệp Thu này còn là một thằng vô dụng đến ở rể chẳng có ai chống lưng cho nữa chứ.
Vậy thì càng không có bất cứ hy vọng sống nào cả.
Nhìn theo bóng lưng Lâm Vĩ rời đi.
Lâm Thanh Nhã cũng nghiến chặt hàm răng, sau đó, cô thầm cầu khẩn: “Diệp Thu à, anh hứa với tôi rồi đấy, anh chưa bao giờ thất hứa với tôi cả, dù có như thế nào thì anh cũng phải sống sót quay về đấy!