Tại trang viên nhà họ Tiêu.
Làm một thành viên trong tứ đại gia tộc.
Trang viên này chính là trụ sở của gia tộc bọn họ.
Xây dựng cứ phải gọi là vô cùng tráng lệ.
Chỉ riêng diện tích của nó thôi cũng đã lên đến 3.7 km2 rồi.
Bên trong trang viên rộng lớn.
Có núi giả, có hồ nhân tạo, còn có cả sân đánh golf.
Các loại trang thiết bị đều đủ cả.
Tất cả thực vật, vườn hoa, thảm cỏ trong trang viên đều được đội ngũ bảo vệ môi trường chuyên nghiệp thiết kế và sửa sang hàng ngày.
Chỉ tính riêng chi phí sửa sang mỗi ngày thôi đã lên đến hơn chục nghìn rồi! Không chỉ có thế.
Quần thể biệt thự cao cấp phong cách Châu Âu trong trang viên đã hình thành nên một cảnh quan đắt giá.
Và kiến trúc chính của trang viên.
Là một lâu đài khổng lồ mang phong cách châu Âu chính thống.
Khí thế khoáng đạt và trang hoàng lộng lẫy chẳng khác nào cung điện của hoàng đế.
Nghe nói.
Năm đó nhà họ Tiêu đã chi gần 4 tỷ NDT để xây dựng trang viên này.
Từ đó có thể hình dung được mức độ đắt đỏ của nó.
Và điều này cũng vừa có thể chứng tỏ địa vị tối cao của nhà họ Tiêu ở Giang Châu.
Về phần nhà lớn gì đó của nhà họ Lâm, khi so sánh với trang viên này của nhà họ Tiêu, phải nói là tồi tàn thấy rõ.
Trông không khác gì một khu ổ chuột cả! Đương nhiên rồi.
Trang viên nhà họ Tiêu là trụ sở chính của nhà họ Tiêu.
Trừ sự xa hoa và tráng lệ ra.
An ninh ở đây cũng khá nghiêm ngặt.
Chỉ riêng ở cửa thôi đã có đến hai đội bảo an gồm bốn mươi người canh gác.
Những nhân viên bảo vệ này đều là quân nhân đã giải ngũ.
Trong trang viên còn có hơn mười đội tuần tra, luân phiên tuần tra tại các địa điểm đã định sẵn.
Ngoài ra, trong nội bộ nhà họ Tiêu còn nuôi dưỡng một số lượng lớn cao thủ.
Có thể nói như thế này.
Chỉ cần nhà họ Tiêu không đồng ý, một con chuột cũng đừng hòng lẻn được vào trong trang viên.
Tấn công bằng vũ lực hoàn toàn là hành vi tìm chết! Hệ số an toàn của cả trang viên này còn mạnh hơn ngân hàng nhiều.
Đúng lúc này.
Một chiếc Audi A8 màu đen dừng lại trước lâu đài nằm ở chính giữa trang viên.
Cửa mở.
Tiêu Phúc với hình thể béo phệ bước xuống trước, sau đó là Diệp Thu.
Thấy thế.
Sự khinh thường lóe lên trong mắt Tiêu Phúc.
Bởi vì trên cả quãng đường đến đây, Diệp Thu vô cùng thành thật, không nói bất cứ lời nào.
Trong suy nghĩ của Tiêu Phúc.
Diệp Thu rõ là đã sợ đến ngu cả người luôn rồi, vì thế nên mới thành thật đến vậy.
Thế cũng đúng.
Diệp Thu, bàn về hậu trường thì không có hậu trường, bàn về thân phận cũng không có thân phận.
Tên này cũng chỉ là một thằng nhãi nghèo từ quê lên mà thôi.
Khó khăn lắm mới có thể trở thành con rể của nhà họ Lâm.
Cuối cùng lại xảy ra chuyện, mà nhà họ Lâm lại chẳng có một ai nói đỡ cho cậu ta cả, thậm chí còn bán đứng cậu ta luôn ấy chứ.
Một con kiến như thế ở trước mặt một gia tộc khổng lồ như nhà họ Tiêu, tất nhiên sẽ hãi đến điếng người rồi.
“Thấy sao oắt con, nhà họ Tiêu khí thế lắm đúng không?”
“Có biết vì sao nhà họ Lâm không dám bảo vệ mày không?"
Tiêu Phúc chỉ vào tòa lâu đài giống như cung điện trước mặt, đắc chí hỏi.
“Chủ của các ông đâu?
“Đưa tôi đến gặp ông ta!"
Diệp Thu mặt không cảm xúc, thờ ơ nói.
Trong mắt anh, toà lâu đài lộng lẫy này chỉ như một trò hề thôi.
Không phải là khoác lác đâu nhưng mà.
Chỉ cần anh muốn.
Nhà vệ sinh trong nhà anh còn có thể xây hoành tráng hơn thế này ấy chứ.
“Ôi trời?”
“Vội tìm chết đến thế cơ à?”
“Được, vậy tao sẽ giúp mày hoàn thành mong ước này, dù sao hôm nay chỉ cần đã tiến vào lâu đài này, mày đừng hòng bước ra khỏi đây nữa, dù ông trời có xuống đây cũng không cứu nổi mày đâu, hiểu chứ?”
Tiêu Phúc cười khẩy, ông ta nhìn Diệp Thu bằng ánh mắt như đang nhìn một người đã chết.
“Thế cơ à?”
“Chưa chắc đâu!"
Diệp Thu nhếch môi tạo thành một nụ cười đầy nghiền ngẫm.
“Sao?”
“Đừng bảo mày tưởng mày vẫn có thể sống sót trở ra đấy nhé?”
Tiêu Phúc nhếch mép cười khinh miệt, vẻ mặt khinh bỉ nói: "Đúng là một thằng nhóc ngây thơ, mày sẽ biết ngay thôi, trước mặt quyền quý chân chính, một mạng người rẻ mạt đến mức nào! Đi theo tao!”
Nói rồi.
Tiêu Phúc dẫn đường đi trước, Diệp Thu theo sau.
Hai người bước vào trong lâu đài, đi thẳng đến cửa một căn phòng trên tầng hai của lâu đài.
Tiêu Phúc gõ cửa phòng, cung kính nói: "Ông chủ, đã dẫn Diệp Thu tới rồi!"
“Đưa vào!"
Một giọng nói âm trầm xen lẫn lửa giận phát ra từ trong phòng.
Nghe vậy.
Tiêu Phúc giơ tay đẩy cửa ra, sau đó quay đầu lại nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói: "Vào đi!"
Diệp Thu không hề do dự, trực tiếp nhấc chân bước vào.
Trong phòng.
Một chiếc quan tài pha lê được đặt trên sàn nhà.
Tất nhiên Diệp Thu có quen biết thi thể trong quan tài pha lê, đó chính là Tiêu Thần bị anh tát chết cách đây không lâu.
Và trên chiếc ghế sofa bọc da bên cạnh quan tài pha lê.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc âu phục đen đang ngồi.
Xét về ngoại hình, người đàn ông này khá giống Tiêu Thần, cả người ông ta toát ra khí chất của bề trên.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, người này hẳn là bố của Tiêu Thần, người đứng đầu của nhà họ Tiêu, Tiêu Kiếm! "Ông chủ, kẻ này chính là Diệp Thu!"
Tiêu Phúc bước nhanh đến bên cạnh Tiêu Kiếm, chỉ vào Diệp Thu, nói với giọng điệu đầy tôn kính.
Nghe vậy.
Nét mặt Tiêu Kiếm lập tức âm trầm hẳn, đôi mắt nhìn thẳng vào Diệp Thu, trầm giọng hỏi: "Con của tao, có phải do mày giết hay không?"
“Là tôi!"
Diệp Thu thản nhiên nói.
Diệp Thu vừa dứt lời.
Tiêu Kiếm lập tức cau mày.
Ông ta hoàn toàn không ngờ được rằng Diệp Thu lại thừa nhận điều đó một cách thản nhiên đến thế.
Tiêu Phúc cũng sửng sốt.
Bởi vì lúc ở nhà họ Lâm.
Diệp Thu đã phủ nhận điều này ngay tắp lự.
Tại sao bây giờ thừa nhận nó một cách thoải mái như thế?
"Oắt con, lúc ở nhà họ Lâm, mày không nói như vậy! Nếu mày dám nói linh tinh làm chậm trễ việc xác định hung thủ thực sự của bọn tao thì mày cũng sẽ chết chắc!"
Tiêu Phúc trừng Diệp Thu bằng ánh mắt hung tợn, lạnh lùng quát.
“Tôi không nói linh tinh, người giết Tiêu Thần đúng là tôi, lúc ở nhà họ Lâm, vì có cả vợ tôi ở đó, tôi không muốn để cô ấy biết là tôi đã giết người, nên mới phủ nhận!”
Diệp Thu nói một cách nhẹ như bâng.
Vừa nghe vậy.
Tiêu Kiếm và Tiêu Phúc nhìn nhau, cả hai đều cau mày.
Sau đó, Tiêu Kiếm nhìn chằm chằm vào Diệp Thu bằng ánh mắt dữ tợn, và lạnh lùng hỏi: "Vậy tại sao mày lại muốn giết con trai tao?"
"Một tên cặn bã, đáng giết! Hơn nữa, tôi còn cho anh ta một cơ hội rồi, tiếc là anh ta không biết trân trọng, còn định giết tôi nữa chứ, vậy nên tất nhiên tôi sẽ không khách sáo với anh ta nữa!”
Diệp Thu thẳng thừng nói.
“Láo xược!"
Tiêu Kiếm lập tức nổi điên lên, ông ta nhìn thẳng vào Diệp Thu, giận dữ gào lên: "Diệp Thu, Tiêu Thần là con trai tao và còn là người thừa kế tương lai của nhà họ Tiêu, còn mày chỉ là một thằng con rể ở đợ của nhà họ Lâm mà thôi, một con kiến như mày, sao mày dám giết con trai tao?”
“Mày không sợ chết hả? "
“Sợ chứ, chỉ cần là người, ai mà lại không sợ chết?”
“Nhưng ông không thể giết tôi được! "
Diệp Thu bình thản nói.
“Tao không thể giết mày?”
“Ha ha, Diệp Thu, đừng nói là mày, dù là nhà họ Lâm tao cũng có thể diệt sạch, vậy mà mày lại dám nói là tao không thể giết được mày sao?”
“Mày đang đùa cái gì thế hả? "
Tiêu Kiếm cười khẩy nhưng vẻ mặt lại vô cùng u ám, trong ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ.
"Tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi!"
Diệp Thu nhún vai, sau đó nhìn Tiêu Kiếm, bình tĩnh nói: "Hơn nữa, lý do hôm nay tôi đến cũng là để chính thức thông báo với ông rằng, con trai ông đúng là do tôi giết, nhưng đấy là do anh ta tự tìm chết trước, không thể trách người khác được!”
"Tôi mong là chuyện này có thể kết thúc ở đây, ông và nhà họ Tiêu đừng có bám mãi không buông, cũng đừng có tới làm phiền tôi nữa, nếu không, nhà họ Tiêu các người cũng sẽ phải ăn quả đắng đấy!”
"Được rồi, những gì muốn nói tôi đã nói xong cả rồi, vợ tôi còn đang ở nhà đợi tôi về nấu cơm, đi trước đây!”
Nói xong, Diệp Thu định quay người rời đi...