Nghe vậy.
Sắc mặt Lâm Quốc Đống cũng đổi màu liên xoành xoạch.
Tuy ông ta rất hay bênh vực cho đứa cháu đích tôn này.
Nhưng ông ta tuyệt đối không dám phản bác lại lời của Tiêu Phúc.
Nếu không, một khi Tiêu Phúc về nói xấu vài câu về nhà họ Lâm với gia chủ nhà họ Tiêu.
Vậy thì nhà họ Lâm sẽ gặp hoạ là cái chắc.
Vì thế.
Lâm Quốc Đống vội vàng xua tay, nói: “Tôi không có ý kiến gì hết, tôi hoàn toàn không có ý kiến gì hết!”
“Thế thì phiền ông chủ Lâm giúp thực hiện đi!”
Tiêu Phúc cười mỉa nói. . Truyện Trinh Thám
“Được… Được!”
Lâm Quốc Đống chẳng thể làm gì khác ngoài gật đầu, sau đó ông ta chỉ đành quay ra bên ngoài biệt thự, lớn tiếng gọi: “Người đâu!”
Ngay khi Lâm Quốc Đống vừa gọi xong.
Hai vệ sĩ mặc full cây đen, dáng người vạm vỡ lập tức tiến vào.
Lâm Quốc Đống thở dài, chỉ thẳng vào Lâm Vĩ, ra lệnh: “Dẫn nó tới nhà vệ sinh ăn cứt, không ăn no căng thì không được thả ra!”
“Rõ!”
Hai anh vệ sĩ đi thẳng tới chỗ Lâm Vĩ.
Thấy thế.
Sắc mặt Lâm Vĩ lập tức khó coi cực độ, cậu ta vội vàng nhìn Lâm Quốc Đống xin xỏ: “Ông nội ơi, cháu không muốn ăn cứt, ông cứu cháu với!”
“Tiểu Vĩ, dám cược dám chịu thua, làm người phải giữ chữ tín!”
Lâm Quốc Đống nói với vẻ mặt bất lực.
“Không muốn, cháu không muốn!”
Đầu Lâm Vĩ lắc như trống bỏi, sau đó, cậu ta định quay người chạy trốn.
Tuy nhiên.
Chính vào lúc này.
Hai vệ sĩ kia đã xông lên, mỗi người một bên, bắt lấy tay Lâm Vĩ, kẹp chặt cậu ta.
Dù Lâm Vĩ có vùng vẫy và gào hét thế nào cũng đều vô dụng.
Sau đó, hai anh vệ sĩ cưỡng ép kéo cậu ta đi tới nhà vệ sinh.
Thứ đợi cậu ta chính là một bữa phân “thịnh soạn”.
Chắc chắn lần này cậu ta sẽ có thể ăn đến đã nghiền luôn.
Mà hai vợ chồng Lâm Thế Hải nhìn thấy cảnh này cũng không dám ho he gì, càng không dám mở miệng xin xỏ hộ.
“Được rồi, chuyện đã giải quyết xong, tôi xin phép về trước!”
Tiêu Phúc cười rồi nói.
“Quản gia Tiêu, để tôi tiễn ông!”
Lâm Quốc Đống vội định tiến lên tiễn người.
“Không cần đâu, tôi có chút chuyện cần nói với ngài Diệp, để ngài Diệp tiễn tôi là được, mấy người không cần đi theo đâu!”
Tiêu Phúc xua tay, từ chối.
Nói xong.
Ông ta nhìn Diệp Thu, mỉm cười nói: “Ngài Diệp, chẳng hay bây giờ ngài có rảnh không?”
“Rảnh, đi thôi!”
Diệp Thu gật đầu.
Sau đó hai người cùng bước ra khỏi biệt thự của Lâm Quốc Đống.
Đi thẳng tới bên ngoài sân.
Tiêu Phúc thấy xung quanh không còn ai nữa, lập tức quỳ phịch xuống trước mặt Diệp Thu, nói với vẻ mặt áy náy: “Ngài Diệp, vừa rồi thật sự là vì để phối hợp diễn trò với ngài nên nếu tôi có đắc tội ngài ở đâu thì mong ngài rộng lượng thứ tội!”
“Không sao, tôi hiểu mà, đứng lên đi!”
Diệp Thu xua tay.
Thấy vậy.
Lúc bấy giờ Tiêu Phúc mới dám đứng lên.
“À đúng rồi, ông đến làm gì?”
Diệp Thu hỏi với vẻ nghi ngờ.
Nghe vậy.
Tiêu Phúc vội lấy một tấm thẻ đen từ trong túi ra, đưa đến trước mặt Diệp Thu, vẻ mặt cung kính nói: “Ngài Diệp, là thế này, trong tấm thẻ này có 100 triệu, lúc trước ngài đi vội quá nên gia chủ mới của chúng tôi chưa kịp đưa cho ngài, vậy nên ông ấy cố ý bảo tôi tới một chuyến để đưa nó cho ngài, tỏ lòng trung thành!”
“100 triệu?”
“Tiêu Chính cũng hào phóng đấy chứ nhỉ!”
Diệp Thu nheo đôi mắt lại, nói bằng giọng điệu đùa giỡn.
“Điều này cho thấy chủ nhân mới của nhà chúng tôi rất trung thành với ngài, tôi cũng thế!”
Tiêu Phúc vội vàng nịnh nọt nói.
“Được rồi, tiền tôi nhận trước, nhưng ông về chuyển lời cho Tiêu Chính, thành thật mà làm tốt vai trò gia chủ nhà họ Tiêu của ông ta đi, đừng có làm bậy là được, càng đừng có làm mấy chuyện không thiết thực thế này, chỉ duy nhất lần này thôi, không có lần sau đâu!”
Nét mặt Diệp Thu sa sầm, anh nói bằng giọng điệu nghiêm nghị.
“Vâng vâng vâng, tôi sẽ chuyển lời của ngài ngay!”
Tiêu Phúc sợ tới mức gật đầu lia lịa.
Sau đó, Diệp Thu cất tấm thẻ đi, quay lại nhà lớn của nhà họ Lâm.
Nhìn theo bóng lưng Diệp Thu.
Tiêu Phúc giơ tay lau đi một đống mồ hôi lạnh trên trán, đến giờ vẫn còn sợ hãi nói: “Xem gia, người này không phải là một cấp trên thích tiền rồi, 100 triệu, vậy mà chẳng hề khiến cậu ta thể hiện ra chút lung lay hay vui sướng nào cả, trái lại còn khiến cậu ta không vui nữa chứ, may mà mình không đưa tiền, nếu không chắc chắn cũng sẽ phải ăn đủ!”
Nghĩ đến đây.
Tiêu Phúc cũng cảm thấy may mắn.
Tuy nhiên ông ta lại không biết là.
Không phải Diệp Thu không thích tiền.
Mà là Diệp Thu thật sự có quá nhiều tiền, nhiều đến mức không sao tiêu hết được.
Vì vậy, anh chẳng hề có hứng thú gì với tiền bạc.
Hơn nữa, 100 triệu này mà đem đi so sánh với giá trị tài sản ròng của Diệp Thu.
Thì chẳng khác gì một giọt nước nhỏ vào đại dương cả.
Tất nhiên sẽ chẳng thể tạo nên được gợn sóng nào.
... Bữa tiệc này của nhà họ Lâm đã tan rã trong không vui sau khi Tiêu Phúc rời đi.
Thái độ của mọi người đối với Diệp Thu cũng quay ngoắt 180 độ.
Trước đây, bọn họ nhìn thấy Diệp Thu thì đều chỉ muốn xông tới giẫm cho một phát, bây giờ thì chỉ muốn cách xa Diệp Thu càng xa càng tốt.
Dù sao thì thân phận hiện tại của Diệp Thu đã không còn tầm thường nữa, bây giờ anh chính là khách quý của nhà họ Tiêu.
Lỡ như khiến Diệp Thu không vui rồi cậu ta thuận mồm mách lẻo vài câu với nhà họ Tiêu.
Thì hậu quả không phải thứ mà bọn họ có thể chịu được, vì vậy tốt hơn hết là nên tránh đi thì hơn.
Thế nên, khi Diệp Thu trở về biệt thự của Lâm Quốc Đống.
Trong biệt thự gần như chả còn mấy mống.
Thấy thế.
Diệp Thu cũng cau mày, nhìn Lâm Thanh Nhã đang ngồi trên sô pha, nghi ngờ hỏi: "Bọn họ đâu?"
“Đi hết rồi!"
Lâm Thanh Nhã nói.
"Đi rồi?”
“Tại sao? "
Diệp Thu thắc mắc hỏi.
"Ha hả, vốn dĩ bữa tiệc này được mở là để ăn mừng việc anh bị người nhà họ Tiêu bắt đi, hiện tại anh chẳng những không sao mà lại còn trở thành khách quý của nhà họ Tiêu, bọn họ đều sợ khiến anh tức giận, tất nhiên cũng không dám tiếp tục ở lại nữa!”
Lâm Thanh Nhã giễu cợt nói.
Trong lời nói của cô cũng đầy sự khinh bỉ đối với đám người nhà họ Lâm đó.
Trải qua sự việc lần này, cô coi như đã thấy rõ bản chất của đám người đó.
Cả một đám toàn là lũ tiểu nhân chỉ biết mềm nắn rắn buông, không hề có chút tình người nào cả.
Điều này cũng khiến cô lạnh lòng hơn với đám thân thích này.
"Ầy... Kệ đi!"
Diệp Thu chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai.
Đúng lúc này.
Lâm Vĩ được hai vệ sĩ kéo ra khỏi nhà vệ sinh.
Cơ bản là cũng giống như bữa tiệc sinh nhật lần trước.
Cả mồm Lâm Vĩ dính đầy phân, cậu ta vừa đi vừa nôn, mắt trợn ngược, trông như sắp toi đến nơi ấy.
Thấy Lâm Vĩ như thế, đôi vợ chồng Lâm Thế Hải và Lưu Phương đều cảm thấy rất đau lòng.
Dù sao, bọn họ cũng chỉ có một đứa con trai như thế thôi.
Nếu con trai bọn họ có gì bất trắc, bọn họ cũng không thiết sống nữa mất.
"Diệp Thu, Lâm Thanh Nhã, đều tại chúng mày mà con trai tao thành ra thế này, nếu con trai tao có mệnh hệ gì, tao sẽ liều mạng với hai đứa tụi mày!”
Lưu Phương nhìn chằm chằm vào Diệp Thu và Lâm Thanh Nhã và nói một cách hằn học.
"Diệp Thu, thằng ôn ăn hại này, mày tàn nhẫn quá đấy, mày đợi đấy, tao sẽ khiến mày phải trả giá đắt!”
Lâm Thế Hải cũng nhìn chằm chằm Diệp Thu với vẻ mặt oán hận.
"Chú hai, dì hai, hai người không thể nói như thế được, dám cược dám chịu thua, hơn nữa ván cá cược này còn là do con trai hai người đầu têu, sao có thể trách người khác được?”
Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.
"Hừ, chúng ta cứ chờ xem!"
Lâm Thế Hải nghiến răng ken két, lửa giận trong mắt như sắp phun trào.