“Sao cơ?”
“Lão Lý, ông bị ngớ ngẩn à?”
“Mấy người chúng ta cộng lại còn không bằng một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mẹ này á?”
“Thế thì chúng ta dứt khoát rửa tay gác kiếm luôn đi, sau này cũng đừng xưng là bậc thầy cược đá gì đó nữa!”
Mạc Hữu Càn rất bất mãn nói.
“Đúng đấy, không nói là toàn thế giới, nhưng mà chỉ riêng cái đất Hoa Hạ này thôi, nói về kỹ thuật cược đá, có mấy người có thể so sánh với chúng ta chứ?”
“Nếu ông nói thằng nhóc này có ít thiên phú thì tôi còn tin, nhưng ông lại bảo cả mấy người chúng ta cộng lại cũng không bằng cậu ta, thế thì có nói gì tôi cũng chẳng tin đâu!”
Liễu Đồng Linh cũng lập tức lắc đầu và nói với vẻ mặt không hề tin tưởng.
Thầy Triệu và thầy Hồng ngồi ở một bên khác cũng tán đồng mà lắc đầu.
Hiển nhiên, bọn họ cũng đều không tin Diệp Thu có năng lực đó.
Trước thái độ này của bọn họ.
Lý Nguyên Phổ cũng phải nhíu mày, ông ta hơi không vui nói: “Các vị, các vị cũng đều hiểu rõ tôi, Lý Nguyên Phổ này đâu phải là người thích nói đùa đâu đúng không?”
“Nếu mọi người nghĩ tôi tìm cậu Diệp tới là đang làm trò thì bây giờ mọi ngươi có thể đi được rồi, không cần phải lãng phí thời gian thêm nữa đâu, nhưng cậu Diệp nhất định phải ở lại, ai đi thì đi chứ cậu Diệp tuyệt đối không thể đi!”
Nghe vậy.
Đám người Mạc Hữu Càn cũng lập tức thay đổi sắc mặt.
Bốn người bọn họ nhìn nhau.
Nói thật, bọn họ cũng không muốn đi.
Vì bọn họ đều muốn nhìn xem rốt cuộc viên đá trong tay Lý Nguyên Phổ kia thần kỳ đến mức nào.
Cho nên, thấy Lý Nguyên Phổ bày ra thái độ này, bọn họ nhất thời cũng không còn lớn lối như vừa rồi nữa.
Mạc Hữu Càn đảo con mắt, sau đó nhìn Lý Nguyên Phổ, cười làm lành hoà giải nói: “Lão Lý, xem ông nói gì kìa, chúng tôi đến cũng đến cả rồi, sao có thể không dưng bỏ về như thế chứ?”
“Nếu ông cứ nhất quyết muốn giữ chàng trai trẻ này ở lại thì cứ để cậu ta ở lại đi, chỉ mong lát nữa cậu ta đừng gây thêm phiền toái cho chúng ta là được!”
“Phải đấy, ở lại thì cứ ở lại thôi, để cậu ta mở mang kiến thức xem như thế nào mới gọi là bậc thầy cược đá chân chính, thế nào mới là kỹ thuật chân chính!”
Liễu Đồng Linh cũng cười lấy lòng nói.
“Hừ!”
Lý Nguyên Phổ khịt mũi, sau đó nhìn về phía thầy Triệu và thầy Hồng, hỏi: “Hai ông thì sao?”
“Còn có ý kiến gì không?”
“Chúng tôi tất nhiên cũng không có ý kiến gì rồi, mau mang đá lên đi, chúng tôi đã chờ gần hết cả một buổi sáng đến độ sắp mốc meo lên rồi đây này!”
Thầy Triệu và thầy Hồng lắc đầu, sốt ruột nói.
“Đúng đấy, mau mang viên đá ra đi, tiện thể để bọn tôi mở mang tầm mắt luôn!”
Mạc Hữu Càn và Liễu Đồng Linh cũng xoa nắm tay, vẻ mặt mong chờ thúc giục.
Như bọn họ bây giờ được gọi là làm nghề nào thì yêu nghề đấy.
Bọn họ đã giao lưu với cược đá cả nửa đời, niềm yêu thích và mức độ say mê đối với đá của bọn họ thậm chí còn lớn hơn cả mạng.
Vì thế bây giờ bọn họ đều thật sự rất muốn nhìn thử xem, viên đá thần kỳ mà Lý Nguyên Phổ nói rốt cuộc thần kỳ đến mức nào.
“Mời mọi người đợi một chút!”
Lý Nguyên Phổ xua tay, sau đó nhìn Diệp Thu, nói với giọng cung kính: “Cậu Diệp, cậu cũng ngồi xuống uống trà trước đi, bây giờ tôi đi lấy viên đá ra!”
Nói xong, ông ta lập tức đi về hướng tầng hai của biệt thự.
Mà Diệp Thu cũng chẳng hề khách sáo, anh đi thẳng tới một góc của ghế sô pha và ngồi xuống, tự rót trà cho mình.
Thấy thế.
Trong ánh mắt của bốn người Mạc Hữu Càn loé qua sự khinh thường.
Lý do bọn họ đồng ý để Diệp Thu ở lại cũng hoàn toàn là vì nể mặt Lý Nguyên Phổ.
Dù sao ở đây cũng là nhà của Lý Nguyên Phổ, viên đá kia cũng là đá của Lý Nguyên Phổ.
Nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ đã chấp nhận Diệp Thu.
Trong mắt bọn họ, Diệp Thu vẫn chỉ là một thằng nít ranh trẻ tuổi không hiểu gì mà thôi.
Suy nghĩ này khiến ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Thu tràn đầy sự khinh thường.
Tuy nhiên, đối với ánh mắt của bọn họ.
Diệp Thu lại chọn làm lơ.
Anh chẳng rỗi hơi đâu mà đi quan tâm đám người này.
Hôm nay anh đến là để xem đá thôi.
Lát nữa xem xong là đi.
Còn về việc đám người được gọi là bậc thầy này có cái nhìn như thế nào về anh thì anh không quan tâm.
Khoảng tầm năm phút sau.
Tầng hai truyền xuống tiếng bước chân nặng nề.
Nghe thấy âm thanh này.
Người ngồi trong phòng khách đều quay đầu nhìn về phía cầu thang.
Lọt vào mắt bọn họ là hình ảnh Lý Nguyên Phổ đang ôm một cái hòm gỗ màu nâu bước xuống cầu thang.
Thấy thế.
Ánh mắt của bốn người Mạc Hữu Càn trở nên vô cùng nóng bỏng.
Nếu không ngoài dự liệu, thứ cất trong chiếc hòm kia hẳn chính là viên đá thần kỳ đó.
Điều này khiến bốn người càng thêm sốt ruột.
“Để mọi người chờ lâu rồi!”
Lý Nguyên Phổ ôm chiếc hòm đi tới phòng khách, đặt lên bàn trà trước mặt mọi người, mỉm cười nói.
“Không sao đâu lão Lý, mau mở hòm ra đi, chúng tôi đều sốt ruột lắm rồi!”
Mạc Hữu Càn xua tay tỏ ý không sao, giục giã ông.
“Đúng đấy, thầy Lý à, mau mở hòm ra đi, tôi muốn xem xem rốt cuộc viên đá này thần kỳ đến mức nào!”
Liễu Đồng Linh cũng nói theo.
“Làm ngay đây!”
Lý Nguyên Phổ cười vui vẻ, sau đó ông đưa tay mở chiếc hòm ra.
Trong thoáng chốc, mấy người bọn họ, bao gồm cả Diệp Thu, đều rướn đầu nhòm vào trong chiếc hòm.
Chỉ thấy bên trong hòm.
Đặt một viên đá to bằng quả bóng rổ.
Viên đá này khác với những viên quặng đá phỉ thuý thường thấy, bên ngoài nó mang màu tím đậm, hơn nữa hình dạng còn là hình bầu dục nữa.
Thậm chí ngay cả bề mặt của nó cũng trải đầy những đường hoa văn kỳ lạ, trông cứ như ngôn ngữ sao Hoả ấy!
Theo lời của Lý Nguyên Phổ thì.
Đây là viên quặng đá phỉ thuý ông ta tốn một số tiền lớn để mua về.
Cũng có nghĩa là.
Bên trong viên đá này có xác suất rất lớn có thể cắt ra phỉ thuý, thậm chí là phỉ thuý cấp cao.
Chuyện này có hơi kỳ lạ.
Phải biết là.
Quặng đá phỉ thuý bình thường đều không trông như thế này! Thậm chí còn có khác biệt rất rõ rệt với viên đá này.
Mà bề ngoài của viên đá này thật sự quá kỳ lạ! Người chơi cược đá bình thường.
Chắc chắn sẽ không dám tốn một khoản tiền lớn để mua một viên đá thế này về đâu.
Vì loại đá này rất có thể chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, còn bên trong thì rỗng tuếch chả có gì cả.
Như thế chắc chắn có thể khiến người ta lỗ sạch.
Sau khi mấy người Mạc Hữu Càn nhìn thấy rõ hình dạng của viên đá, ai nấy đều đực mặt ra.
“Lão Lý, ông chắc chắn đây là một quặng đá phỉ thuý sao?”
“Quặng đá phỉ thuý cấp cao đều có vỏ ngoài phiếm màu xanh lục cơ mà?”
“Sao viên này của ông lại là màu tím đậm?”
Mạc Hữu Càn nhìn Lý Nguyên Phổ, hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
“Đúng đó, tôi cắt đá nhiều năm nhưng cũng chưa bao giờ thấy qua quặng đá phỉ thuý màu tím đâu, cái thứ này không phải là phế liệu chứ?”
Liễu Đồng Linh cũng nhíu mày nói.
Cái gọi là phế liệu thật ra chính là cách gọi của những viên đá không cắt ra được phỉ thuý, hay còn gọi là đá vứt đi, không có gì khác biệt so với đá bình thường.
“Đây mới là điểm kỳ lạ của nó, ban đầu tôi cũng tưởng đây là một viên đá phế liệu, không thể cắt ra phỉ thuý, nhưng lúc đêm tối, khi ánh trăng chiếu vào nó, nó lại có thể phát ra ánh sáng màu tím nhàn nhạt, trông như dạ minh châu ấy!”
“Lúc đó tôi đã nghĩ, viên đá này tuyệt đối không hề tầm thường, rất có thể nó là một viên đá cấp cao, bên trong chắc chắn có hàng!”
Lý Nguyên Phổ nói bằng giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Sau đó ông cũng cau mày, lo lắng nói: “Chẳng qua là loại đá cấp cao thường có kết cấu bên trong khá phức tạp, nhất là loại đá hiếm có này, kết cấu bên trong nó chắc chắn sẽ càng phức tạp hơn, cho nên tôi mới trì hoãn mãi không cắt nó ra, vì tôi sợ cắt hỏng mất thứ bên trong!”
Nghe Lý Nguyên Phổ nói vậy.
Bốn bậc thầy cược đá còn lại cũng đều nhíu mày.
Nếu người nói lời này là người khác thì tất nhiên bọn họ sẽ chẳng coi đấy là chuyện gì to tát, hoàn toàn có thể bỏ ngoài tai.
Nhưng bây giờ người nói lời này lại là Tay thánh chọn vàng Lý Nguyên Phổ! Đá ông ta nhận định là có thể ra được ngọc.
Vậy thì có xác suất rất lớn là sẽ ra được ngọc, tuyệt đối không phải nói mò.