Tuy nhiên.
Đối mặt với lời khuyên nhủ của mọi người.
Diệp Thu lại hoàn toàn thờ ơ, anh đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, thậm chí biểu cảm trên mặt cũng không hề thay đổi.
Hà Tình Tình đang đứng bên cạnh anh lúc này cũng mang sắc mặt tái nhợt.
Cô biết, lần này Diệp Thu là vì cô nên mới đánh người.
Mà lần này, người anh đánh lại có thân phận không hề tầm thường.
Bà ta chính là vợ của phó tổng Long Phương.
Một khi việc này ầm ĩ lên thì chắc chắn sẽ là một đòn chí mạng đối với những kẻ thấp cổ bé họng như bọn họ.
Vì không để Diệp Thu giúp mình rồi phải gánh cái nồi đen này, liên lụy đến cả bản thân anh.
Hà Tình Tình vội vàng nhìn Diệp Thu nói: "Anh Diệp, hay là... anh nên tránh đi trước đi, lát nữa dù phó tổng Vương có trách tội thì tôi sẽ tự gánh trách nhiệm, bất kể thế nào thì tôi cũng không thể để chuyện này liên lụy đến anh được, anh đã giúp tôi quá nhiều rồi!”
“Cô định chịu trách nhiệm thế nào?”
Diệp Thu quay sang nhìn Hà Tình Tình, mỉm cười hỏi.
"Tôi... ông ta muốn cái gì thì tôi sẽ cho ông ta cái đó, chỉ cần anh không sao là được!”
Hà Tình Tình nghiến chặt hàm răng và nói với đôi mắt đỏ hoe, như thể cô đã đưa ra một quyết định vô cùng lớn lao và quan trọng.
Nghe vậy.
Diệp Thu cũng sững sờ, sau đó anh vươn tay gõ đầu Hà Tình Tình, tức giận nói: "Thứ ông ta muốn là cơ thể cô, cô cũng định cho ông ta hả?”
“Chỉ cần ông ta không gây phiền phức cho anh thì tôi… Tôi sẽ đồng ý với ông ta!”
Hà Tình Tình hít một hơi thật sâu và nói với đôi mắt đỏ hoe.
“Đồ ngốc này!"
Diệp Thu nhìn Hà Tình Tình và nói: "Cô phải biết trên đời này còn có một từ gọi là tính sổ sau, cho dù ông ta tạm thời đồng ý với cô, bỏ qua cho tôi, nhưng “Nếu ông ta tiếp tục gây phiền phức cho tôi thì cô có thể làm gì nữa?”
“Tôi… Tôi không biết!”
Hà Tình Tình suy nghĩ hồi lâu, sau đó bất lực lắc đầu.
"Vì vậy, dù là bất kỳ lúc nào, cô cũng không được lấy bản thân ra để mạo hiểm, cô có suy nghĩ như thế tôi rất cảm động, nhưng cô tuyệt đối không được làm như thế, hiểu chưa?”
Diệp Thu dặn dò.
“Nhưng bây giờ phải làm sao đây?”
“Nếu phó tổng Vương gây rắc rối cho anh thì phải làm thế nào?”
Hà Tình Tình lo lắng hỏi.
“Yên tâm đi, cô cũng có phải mới quen biết tôi ngày một ngày hai đâu, tôi là người dễ bị đánh ngã như thế sao?”
“Tốt nhất là ông ta đừng có tới tìm tôi, nếu không tôi sẽ khiến ông ta phải hối hận vì quyết định của mình!”
Diệp Thu cười khẽ nói.
Nghe xong.
Hà Tình Tình cũng sửng sốt.
Đúng vậy.
Đúng là dường như Diệp Thu có một khả năng đặc biệt.
Mỗi lần cô tưởng như đã lâm vào đường cùng.
Thì Diệp Thu luôn có thể chuyển nguy thành an.
Ví dụ như lúc đầu khi đi đòi nợ gặp phải Hồ Bưu.
Hay là Trần Đông Khôn cưỡng chế phá dỡ cô gặp sau này.
Những người này đều là những kẻ tàn nhẫn, kết quả đều bị Diệp Thu dạy dỗ đến mức ngoan ngoãn nghe lời.
Nghĩ đến đây
Hà Tình Tình cũng yên tâm hơn.
Tuy nhiên.
Những người xung quanh nghe thấy Diệp Thu nói thế thì đều khịt mũi coi thường.
Trong mắt bọn họ, Diệp Thu thật sự quá không biết tự lượng sức mình.
Bây giờ còn không chạy thì cũng tương đương với chờ chết.
Đợi lát nữa nếu người phụ nữ trung niên kia thật sự gọi Vương Đặc Nam tới.
Dù anh có muốn chạy thì cũng đã muộn rồi! Đại khái khoảng tầm vài phút sau.
Người phụ nữ trung niên bị Diệp Thu tát cho váng đầu cuối cùng cũng hoàn hồn.
Bà ta nhìn chòng chọc vào Diệp Thu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng khốn kiếp này, mày có giỏi thì đợi đấy cho tao, mày chết chắc rôi, dám đánh tao ra nông nỗi này, hôm nay dù ông giời có xuống đây cũng không cứu nổi cái mạng chó của mày đâu!”
Nghe vậy.
Vẻ mặt của Hà Tình Tình và mọi người ở đây đều thay đổi.
Thôi xong rồi.
Chắc chắn người phụ nữ trung niên muốn gọi Vương Đặc Nam tới rồi.
Quả đúng như những gì bọn họ dự đoán.
Người phụ nữ trung niên lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhanh tay gọi điện thoại cho ông chồng Vương Đặc Nam của bà ta, vừa khóc vừa gào nói: “Alo, chồng ơi, anh đang ở đâu đấy?”
“Em sắp bị người ta đánh chết tới nơi rồi, anh mau tới cứu em đi!”
Vương Đặc Nam ở bên kia điện thoại vừa nghe tiếng bà ta gào khóc thì hàng lông mày cũng cau lại.
Tuy rằng trong lòng ông ta không thích lắm, thậm chí còn hơi ghét bỏ người vợ này, nhưng ông ta có thể ngồi vào vị trí phó tổng của Thương mại Long Phương đa phần cũng là nhờ có sự ủng hộ của gia đình nhà vợ.
Cho nên bây giờ nếu vợ ông ta xảy ra chuyện gì, tất nhiên ông ta không thể không quan tâm.
Hơn nữa, đây còn là người vợ trên danh nghĩa của ông ta nữa, nếu người khác đánh vợ của ông ta thì cũng tương đương với việc tát vào mặt ông ta rồi! “Xảo Vân, em đừng nóng ruột, bây giờ em đang ở đâu?”
“Ai đánh em?”
Vương Đặc Nam vội vàng hỏi.
"Tôi đang ở bộ phận kinh doanh của tập đoàn Lâm thị, còn người đánh tôi chính là gã tình nhân của con hồ ly tinh Hà Tình Tình ấy!"
Tô Xảo Vân nghiến răng nói.
“Cái gì cơ!"
Khi nghe đến cái tên Hà Tình Tình, sắc mặt Vương Đặc Nam lập tức thay đổi, ông ta cau mày hỏi: "Em tới tìm Hà Tình Tình làm gì?"
"Sao, ông lo lắng cho con ả này à?"
Tô Xảo Vân cười khẩy hỏi.
"Em nói gì vậy chứ, anh lo lắng cho cô ta làm gì, giữa anh và cô ta thật sự chẳng có gì hết, từ đầu đến cuối đều là một mình cô ta nhân cơ hội bàn bạc chuyện kinh doanh để mồi chài anh thôi!”
Vương Đặc Nam vô liêm sỉ nói.
Mà thực tế lại là ông ta hứng thú với Hà Tình Tình, muốn lén lút sau lưng Tô Xảo Vân bao nuôi Hà Tình Tình.
Kết quả là ông ta đã vấp phải sự từ chối một cách gay gắt từ Hà Tình Tình.
Sau đó, chuyện này bị Tô Xảo Vân biết được.
Ông ta lập tức khăng khăng là do Hà Tình Tình dụ dỗ ông ta.
Dù sao nhà mẹ đẻ của Tô Xảo Vân vẫn có một số quyền lực.
Ông ta có thể đi đến vị trí của ngày hôm nay cũng là nhờ cả vào sự giúp đỡ từ phía nhà mẹ đẻ của Tô Xảo Vân.
Vì vậy, ông ta hoàn toàn không dám làm Tô Kiều Vân tức giận, do đó tất nhiên ông ta sẽ đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Hà Tình Tình.
Đây chính là nguyên nhân xảy ra cơ sự ngày hôm nay.
"Hừ, tốt nhất là nên như thế, Vương Đặc Nam, ông nhớ kỹ cho tôi, nhà chúng tôi có thể nâng ông lên vị trí ngày hôm nay thì cũng có thể khiến ông mất hết tất cả đấy, hiểu chưa?”
Tô Xảo Vân khịt mũi lạnh lùng cảnh cáo.
“Hiểu, hiểu, hiểu!"
Vương Đặc Nam vội vàng gật đầu, sau đó nhanh chóng giả bộ quan tâm hỏi: "Vợ ơi, đừng nói mấy chuyện này vội, bây giờ em sao rồi, có ổn không?”
“Sắp chết đến nơi rồi, ông nghĩ có ổn hay không?”
Tô Xảo Vân tức giận nói.
"Mẹ kiếp, dám động vào người phụ nữ của anh, vợ ơi, em đợi một lát, anh sẽ dẫn người tới xử thằng khốn đó ngay đây, dù nó là cái thứ chó má gì thì nếu đã dám động vào người phụ nữ của anh, hôm nay cho dù ông trời có xuống cũng không cứu nổi nó đâu!”
Vương Đặc Nam nói bằng giọng điệu vô cùng giận dữ.
"Được, chồng ơi, anh nhất định phải giết chết gã, còn cả con ả Hà Tình Tình nữa, đôi cẩu nam nữ này, em muốn chúng nó đều phải chết!”
Tô Kiều Vân liếc Diệp Thu và Hà Tình Tình, hàm răng nghiến chặt phát ra tiếng ken két.
"Em yên tâm, chuyện nhỏ thôi!"
Vương Đặc Nam cười khinh thường nói.
Sau đó, cả hai cúp máy.
Tô Xảo Vân cất điện thoại đi, nhìn Diệp Thu, ngạo mạn nói: "Thằng ranh con, mày chết chắc rồi, chồng tao sắp dẫn người tới đây, có giỏi thì mày đừng chạy, nhưng mà mày cũng không chạy thoát được đâu, ở Giang Châu này, dù mày có chạy đến xó xỉnh nào thì cũng đừng hòng thoát được kết cục mất mạng!”
"Tôi đang chờ ông ta đây!"
Diệp Thu thản nhiên nói.
“Giỏi đấy, ha ha ha, vậy thì mày nên trân trọng khoảng thời gian cuối cùng của mình đi! À, rồi nhân tiện nói lời từ biệt với thế giới này luôn chứ nhỉ, bởi vì hôm nay mày chết chắc rồi, không ai có thể cứu được mày đâu!”
Tô Xảo Vân cười phá lên đầy ngạo mạn.