Dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Vẻ mặt của đại sư Thôi đầy đắc ý đi tới trước mặt Diệp Thu, nhìn anh, khoe khoang nói: "Nhóc con, nhìn thấy chưa hả? Đây mới là thực lực vốn có của đại sư đây. Tám mươi triệu nhân dân tệ đấy, cậu cảm thấy còn cần thiết so tài tiếp nữa sao? Cậu chắc chắn thua rồi, vẫn nên ngoan ngoãn nhận thua đi!"
"Phải không? Sợ rằng không thấy được ấy chứ?"
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, mặt đầy vẻ bông đùa nói.
"Ôi chao, cậu hẳn sẽ không nghĩ rằng, với ba khối rác nhặt được từ trong khu phế thạch kia của mình, có thể mở ra được phỉ thúy hơn trăm triệu, sau đó vượt qua mặt tôi đấy chứ hả? Nếu chuyện đó thành sự thật, không bằng tôi sẽ đập đầu tự tử ở chỗ này!"
Đại sư Thôi cười lạnh một tiếng, mặt đầy khinh miệt nói.
"Nhóc con, tôi nhắc lại lời lúc nãy, hôm nay nếu cậu có thể thắng được, tôi ở tại chỗ này cởi truồng chạy quanh cho mà xem!"
Vương Đặc Nam mặt đầy khinh bỉ nói.
"Ôi chao, loại thời điểm này thì nên dứt khoát nhận thua cho rồi. Thua bởi một đại sư cược ngọc có gì mất mặt đâu chứ!"
"Đúng vậy, biết rõ chuyện là không thể được rồi mà vẫn còn nhất định kiên trì như thế. Thế này không phải là lãng phí thời gian à!"
"Không mong mỏi gì, ba khối đá kia của cậu ta, có thể mở ra được phỉ thúy trị giá một nghìn nhân dân tệ thôi thì tôi sẽ trồng cây chuối ngay tại chỗ này!".
... Tất cả mọi người đều lắc đầu, trên mặt hiện đầy sự khinh miệt cùng xem thường.
Hiển nhiên.
Vào giờ phút này, không có ai coi trọng Diệp Thu cả.
Cho dù là Lâm Thanh Nhã cũng vậy, hai hàng lông màu của cô nhíu thật chặc lại, sắc mặt tương đối khó coi.
Đại sư Thôi mở ra phỉ thúy trị giá tám mươi triệu nhân dân tệ, khiến cho áp lực của cô quá lớn.
Cô thật sự không thể nào tưởng tượng nổi, Diệp Thu có thể xoay chuyển tình thế như thế nào.
Dưới ánh mắt coi thường của mọi người.
Diệp Thu đẩy xe đẩy tới trước mặt thợ cắt đá, nói: "Anh trai, bắt đầu cắt của tôi chứ?"
"Cái này của cậu... Hay là thôi đi!"
Thợ cắt đá nhíu mày một cái, khuyên nhủ.
Dù sao anh ta đã cắt đá nhiều năm như vậy, cũng có một số kinh nghiệm nhất định.
Ba khối đá này của Diệp Thu, dù thế nào cũng không thể mở ra phỉ thúy được, có thể nói nó hoàn toàn là phế thạch.
Thật sự không cần cắt ra làm gì, vẫn còn thời gian để vãn hồi cơ mà.
"Làm sao có thể thôi được? Tôi vẫn đang cùng người ta đánh cược cơ mà, hơn nữa, tôi cũng đã trả tiền rồi!"
Diệp Thu kiên trì nói.
Nghe thấy vậy.
Vẻ mặt thợ cắt đá kia cũng đầy bất đắc dĩ.
Không còn cách nào khác, cho dù là đá nát đi nữa, chỉ cần Diệp Thu đã trả tiền, thì đó chính là thượng đế.
Anh ta đương nhiên có nghĩa vụ cắt đá giúp Diệp Thu.
"Cắt khối nào trước?"
Thợ cắt đá nhìn Diệp Thu, có hơi không nhịn được hỏi.
"Thứ hai đi!"
Trước mắt Diệp Thu đem hai khối đá lấy cho đủ số lượng kia đưa cho thợ cắt đá.
Thợ cắt đá chỉ có thể vô cùng không tình nguyện mở máy ra, bắt đầu cắt đá.
"Ong ong ong!"
Một khối đá bị cắt ra.
Bên trong không có gì cả.
Sau đó thợ cắt đá lại cắt khối thứ hai, vẫn không có gì cả.
"Ha ha ha, nhóc con à, đầu hàng đi, hai khối liên tiếp đều là phế thạch, cậu còn không nhận thua sao?"
Thấy vậy.
Đại sư Thôi đứng ngay tại chỗ cười to đầy giễu cợt.
Mà ánh mắt mọi người nhìn về phía Diệp Thu, càng lúc càng nhiều sự khinh bỉ.
Đối với lần này.
Diệp Thu hoàn toàn không để vào mắt mình, chỉ đưa tay vỗ khối đá lớn trăm cân kia, nhìn thợ cắt đá, nói: "Anh trai, cắt cái này đi!"
"Cái này... cũng cần phải cắt nữa sao?"
Thợ cắt đá hơi im lặng nói.
Mới vừa rồi hai khối đá kia, dù gì cũng xem như có dáng vẻ của nguyên thạch có phỉ thúy.
Nhưng khối này thì sao chứ?
Đá quý khổng lồ đấy à?
Anh ta thật sự không muốn lãng phí thời gian vào nó nữa.
Còn không đủ tiền để đền bù cái máy cắt bị hỏng của anh ta đâu.
"Sao lại nói không cần chứ, lỡ như ra phỉ thúy lớn thì sao?"
Khóe miệng Diệp Thu hơi cong lên, cười nói.
Mọi người nghe thấy những lời này, lập tức xôn xao khịt mũi xem thường.
"Nhóc con, tôi thấy cậu nghèo đến điên rồi đấy? Một tảng đá mà cũng có thể mở ra phỉ thúy lớn được sao?"
"Đúng vậy đúng vậy, cậu nên về nhà mà mơ giữa ban ngày đi!"
"Xong rồi, tên nhãi này chắc chắn là bị điên rồi. Nhất định là sau khi nhìn thấy đại sư Thôi mở ra được phỉ thúy đáng tiền nên bị kích thích đây mà!"
... Nhưng mà.
Đối với sự giễu cợt của mọi người.
Diệp Thu vẫn xem như không khí.
Anh nhìn thợ cắt đá, cười nói: "Anh trai à, làm phiền giúp một tay đi, ba nhát thôi, nếu ba nhát không ra phỉ thúy, thì anh trực tiếp dừng lại!"
"Vậy thì ba đao, đây chính là anh nói đấy nhé!"
Thợ cắt đá cũng không thể từ chối yêu cầu của Diệp Thu được, chỉ có thể xách máy cắt đứng lên.
Dù sao khối đá này ước chừng cũng bằng chiều cao của một người, không thể nào để lên bàn cắt được cả.
Phải cần người cầm máy cắt trực tiếp lên đá.
Có thể nói là vô cùng tốn thời gian cùng sức lực.
Đây cũng là nguyên nhân mà anh trai cắt đá không mấy tình nguyện.
"Bắt đầu từ đâu đây?"
Thợ cắt đá nhìn Diệp Thu hỏi.
"Chỗ này đi!"
Diệp Thu vỗ vào đỉnh chóp nhọn của máy cắt đá.
Thợ cắt đá không nhiều lời nữa, trực tiếp cắt một đao từ trên đỉnh nhọn của khối đá lớn kia xuống.
Cắt một nhát đao dài từ trên tảng đá xuống.
Nhưng mà, bên trong vẫn là đá, lại không hề thấy phỉ thúy nào cả.
Thấy vậy.
Diệp Thu ngược lại cũng không hoảng, nhàn nhạt nói: "Tiếp tục cắt xuống nữa!"
Thợ cắt đá chỉ có thể đặt đao lên tảng đá lớn, cắt thêm một đoạn nữa.
Một đao này, vẫn không thấy phỉ thúy, bên trong tất cả đều là đá.
"Một đao cuối cùng, xong nhát này dù có nói gì tôi cũng không cắt nữa đâu!"
Thợ cắt đá nói, sau đó lại cắt thêm một nhát lớn, rồi chuẩn bị trực tiếp tắt máy đi.
"Ồ?"
Nhưng ngay tại lúc này.
Những người có mặt ở đây lại phát ra một tiếng kêu đầy kinh ngạc.
Bởi vì, hình như bọn họ nhìn thấy nơi vị trí vết cắt của tảng đá lớn kia, có một màu xanh lá cây hiện ra.
Thợ cắt đá nghe thấy vậy, bèn theo bản năng quay đầu lại nhìn, sau đó cả người lập tức sửng sốt một thoáng.
Anh ta vội vàng tìm nước tới rửa bột đá nơi vết cắt kia.
Khoảnh khắc đó, một mảng lớn màu xanh lá cây hiện ra ngay trước mặt mọi người.
Hơn nữa lọai xanh lá cây này, cùng với màu sắc phỉ thúy của đại sư Thôi lúc nãy, không giống nhau lắm.
Loại xanh này, là đặc biệt xanh.
Rất xanh, vô cùng xanh, loại xanh tinh khiết đó, nhìn như muốn chuẩn bị nhỏ giọt ra vậy.
Cực kỳ xinh đẹp! Trong lúc nhất thời.
Mọi người ở đây đều khiếp sợ.
"Cái này... cái này chẳng lẽ là phỉ thúy đế vương sao!"
Một ông cụ run rẩy cả người, mặt đầy hoảng sợ nói.
Ông ta tương đối yêu thích các món đồ bằng ngọc, hơn nữa bản thân cũng kinh doanh ngọc. Đối với các chủng loại ngọc, đá quý vô cùng quen thuộc.
Cho nên khi thấy một vết cắt lớn màu xanh lá cây kia, lập tức nhận ra được ngay.
Đó chính là phỉ thúy trong Vương Giả, loại phỉ thúy đắt tiền nhất, phỉ thúy Đế Vương!"
"Cái gì? Phỉ thúy đế vương sao?"
"Ông trời của tôi ơi, giàu rồi, hoàn toàn giàu rồi!"
... Trong lúc nhất thời.
Tất cả mọi người trong hội trường đều nhảy cẫng cả lên.
Dù sao bọn họ cũng thường xuyên ra vào phòng giao dịch cược ngọc này, hoặc là chính bản thân buôn bán ngọc. Đương nhiên biết rằng mức độ quý hiếm của phỉ thúy Đế Vương.
Đây chính là một loại phỉ thúy cực phẩm vô cùng hiếm thấy.
Có thể nói phỉ thúy trong Vương Giả này, giá cả cũng thuộc loại đắt tiền nhất trong các loại phỉ thúy.
Một miếng nhỏ phỉ thúy Đế Vương này thôi là đã có thể bán ra thị trường rồi!
Trong này có thể là một khối lớn phỉ thúy đế vương đấy.
Thế này không phải là trực tiếp một bước lên mây rồi sao?
Trong lúc nhất thời.
Tất cả mọi người đều không thể bình tĩnh nổi.
Tuy nhiên, ngay tại lúc này.
Vương Đặc Nam lại bĩu môi, vô cùng khinh thường hất một bát nước lạnh, nói: "Hừ, đừng kích động sớm quá, đây chẳng qua chỉ mới là vẻ bề ngoài mà thôi. Nói không chừng cũng giống như tảng đá vừa rồi của tôi, bề ngoài chỉ có một lớp, giá trị cũng không có bao nhiêu tiền!"