Lời này vừa nói ra.
Tất cả mọi người ở hội trường đều thoáng ngẩn ra.
Bao gồm cả Tô Xán, ai nấy đều xôn xao nhìn về hướng người phát ra âm thanh.
Mà chủ nhân của giọng nói này không phải ai khác.
Chính là Âu Dương Hạo! Thấy vậy.
Sắc mặt Tô Xán lập tức biến đổi, nụ cười đắc ý trên mặt ngay lập tức cứng đờ lại.
Anh ta hung dữ trợn mắt nhìn Âu Dương Hạo, lạnh giọng nói: "Nhóc con, mới vừa rồi anh nhiều chuyện cướp dây chuyền với tôi, tôi còn chưa tính sổ với anh đâu. Đừng xen vào chuyện của người khác!"
"Sao có thể gọi là không liên quan được? Nơi này là chỗ đấu giá, ai cũng có thể đấu giá được cả. Tại sao tôi lại không thể tham gia chứ?"
Khóe môi Âu Dương Hạo cong lên một nụ cười nghịch ngợm, cười lạnh hỏi.
"Anh... Anh đừng có mà quá đáng. Nếu như bây giờ anh im miệng, chuyện vừa rồi xảy ra tôi sẽ không nhắc lại. Nếu không, tôi đảm bảo, nhất định sẽ khiến anh phải chịu trách nhiệm!"
Tô Xán cắn răng, hung dữ uy hiếp nói.
"Ôi chao, tôi thật là sợ quá. Tùy anh vậy, nếu muốn tới kiếm chuyện, lúc nào tôi cũng có thể cung kính chờ đợi!"
Âu Dương Hạo khinh thường cười một tiếng, ngay sau đó trực tiếp nhìn về phía người chủ trì buổi đấu giá, mặt đầy vui vẻ nói: "Tôi ra giá bốn tỷ một trăm nghìn!"
Người chủ trì buổi đấu giá thoáng ngẩn ra, vội vàng nhìn về phía Diệp Thu, dò hỏi: "Xin hỏi anh còn muốn tăng giá không?"
"Tôi từ bỏ!"
Diệp Thu toét miệng cười nói.
Ngay sau đó, anh trực tiếp ngồi trở lại ghế.
Mà cảnh tượng này.
Cũng khiến cho tất cả mọi người đều hơi sửng sốt.
Ý gì đây?
Mới vừa rồi còn lên thêm cả mấy trăm triệu cơ mà.
Sao lúc này mới tăng thêm một trăm nghìn đã trực tiếp từ bỏ rồi chứ?
Giờ phút hiện tại.
Mọi người cũng không hiểu nổi.
Tuy nhiên đối với chuyện này.
Tô Xán lại tức chết.
Bởi vì cứ như vậy.
Diệp Thu đã thoát thân được, hơn nữa còn thối lui một cách nguyên vẹn.
Cái hố mà Diệp Thu đào ra, anh cũng không hề rơi vào.
Kế hoạch của anh ta hoàn toàn rơi vào khoảng không.
Lại còn bỏ lỡ uổng phí cá âm dương thiên nhiên nữa cơ chứ! Tô Xán cực kỳ tức giận, sau đó giống như bị mất trí, chỉ vào Âu Dương Hạo gầm thét lên: "Khốn kiếp, hai người các anh nhất định là một nhóm, liên thủ để gài bẫy ông đây. Ông đây muốn lột da chúng mày!"
"Ôi ôi ôi, anh đây là đang phỉ báng tôi đấy, tôi có thể kiện anh đấy nhé? Tôi cùng anh Diệp này không hề quen biết đâu!"
Âu Dương Hạo hơi cong môi lên, mặt đầy vẻ bông đùa nói.
"Không sai, chúng tôi căn bản không quen biết nhau!"
Diệp Thu cũng toét miệng cười nói.
Giờ phút này, hai người có thể nói là đã đem kỹ thuật diễn phát huy đến trình độ cao nhất.
"Mẹ kiếp, ông đây không tin, hai người nhất định là thông đồng với nhau, khốn kiếp!"
Tô Xán giận dữ hét lên.
"Anh thích tin hay không thì kệ anh, không phục thì có thể kiện tôi!"
Âu Dương Hạo tức giận liếc mắt nhìn Tô Xán, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía người chủ trì buổi đấu giá, hỏi: "Có thể tuyên bố được chưa?"
"Được rồi!"
Người chủ trì buổi đấu giá vội vàng gật đầu, sau đó nhìn mọi người ở đây, dò hỏi: "Xin hỏi còn có ai muốn đấu giá nữa không?"
Kết quả đương nhiên là không có.
Đùa gì thế.
Giá tiền này.
Ai mà muốn thêm nữa chứ! Giờ phút này, không có ai đáp lại cả.
Thấy vậy.
Người chủ trì buổi đấu giá trực tiếp giơ búa đấu giá lên, nói: "Bốn tỷ một trăm nghìn lần thứ nhất, bốn tỷ một trăm nghìn lần thứ hai, bốn tỷ một trăm nghìn lần thứ ba. Chốt giá!"
"Bộp!"
Búa đấu giá gõ xuống.
Đến đây.
Âu Dương Hạo lấy giá bốn tỷ một trăm nghìn, thành công lấy được cá âm dương thiên nhiên.
Có thể nói là quá đỉnh.
Một sợi dây chuyền ngọc bích, cùng cá âm dương thiên nhiên, đều rơi vào tay Âu Dương Hạo.
Chuyện này làm cho mọi người ở đây không thể không xúc động.
Âu Dương Hạo, thật sự là quá trâu bò!
Sau khi cá âm dương thiên nhiên đã được đấu giá thành công.
Buổi đấu giá cũng xem như đã đi tới hồi kết.
"Một lần nữa cảm ơn các quan khách hôm nay có thể tới tham dự. Buổi đấu giá đến đây hôm nay là kết thúc mỹ mãn, xin mọi người chú ý an toàn, rời khỏi hội trường theo thứ tự!"
Người chủ trì buổi đấu giá nhìn mọi người ở đây, mỉm cười nói.
"Đại sư Lý, ông chủ của chúng tôi mời ông đến phòng làm việc để uống trà, mời ông trở lại!"
"Ừ, được, tôi biết rồi!"
Lý Nguyên Phổ gật đầu, có chút lưu luyến nhìn về phía Diệp Thu ở đằng kia.
Mặc dù bây giờ ông ấy rất muốn đi tới chào hỏi Diệp Thu.
Nhưng ông ấy đã đáp ứng với Diệp Thu, tuyệt đối không thể ở trước mặt người khác, để lộ thân phận của Diệp Thu được.
Cho nên, ông ấy chỉ có thể kiềm chế ý muốn của mình, cùng người chủ trì buổi đấu giá rời đi.
Tuy nhiên.
Diệp Thu ở cách đó không xa thấy vậy, con ngươi vòng vo xoay chuyển, ngay sau đó nhìn Lâm Thanh Nhã hỏi: "Vợ, vừa rồi em đã đồng ý với anh, vẫn còn tính chứ?"
Lâm Thanh Nhã vẫn còn chưa tỉnh hồn lại, nên có chút mơ màng, nhíu mày nghi ngờ hỏi: "Cái gì cơ?"
"Chính là nếu như anh có thể mời Lý Nguyên Phổ đến tập đoàn Lâm Thị làm cố vấn, em sẽ thưởng cho anh một cái hôn ấy!"
Diệp Thu toét miệng cười nói.
"Hử?"
Lâm Thanh Nhã hơi ngẩn ra, gương mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng lên, ngay sau đó lạnh lùng nói: "Dĩ nhiên giữ lời, tuy nhiên, anh cảm thấy vậy cũng có thể được sao? Đại sư Lý làm sao có thể đồng ý..." Tuy nhiên.
Lời của Lâm Thanh Nhã còn chưa nói hết.
Diệp Thu đã trực tiếp đứng dậy đuổi theo Lý Nguyên Phổ.
Thấy vậy.
Lâm Thanh Nhã cũng sững sờ.
Cô muốn ngăn Diệp Thu lại, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
"Đại sư Lý!"
Diệp Thu chạy rất nhanh, đảo mắt đã đuổi kịp Lý Nguyên Phổ.
Chuyện này làm cho Lý Nguyên Phổ cực kỳ sửng sốt, không ngờ Diệp Thu lại gọi mình lại, kinh ngạc hỏi: "Diệp... Anh đây là?"
Hiển nhiên, có nằm mơ ông ấy cũng không nghĩ tới, Diệp Thu thế mà lại chủ động đến tìm mình.
"Đại sư Lý, Lâm Thanh Nhã vợ tôi rất ngưỡng mộ ông, vừa vặn gần đây tập đoàn Lâm Thị của chúng tôi bắt đầu phát triển về lĩnh vực trang sức. Ông là chuyên gia của phương diện này, có thể mời ông đến tập đoàn Lâm Thị để làm cố vấn được không?"
Diệp Thu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Lời này vừa nói ra.
Ai nấy ở đây đều ngẩn cả ra, ngay sau đó nhìn vào mắt Diệp Thu, đầy vẻ khinh bỉ cùng châm chọc.
Đại sư Lý Nguyên Phổ mang thân phận thế nào chứ?
Ngay cả một vài đại gia tộc, dù có mang tám chiếc kiệu, hậu lễ long trọng, muốn mời ông ấy cũng chưa thể mời nổi.
Mà Diệp Thu.
Một tên ở rể nhà họ Lâm, phế vật nổi danh Giang Châu, lại mưu toan mời đại sư Lý đến tập đoàn Lâm Thị làm cố vấn?
Hơn nữa còn trong một trường hợp không chính thức như vậy.
Đây quả thực là suy nghĩ viển vông, mơ mộng hão huyền mà! Cho nên vào giờ khắc này.
Mọi người đều không ngừng lắc đầu, trên mặt hiện đầy sự khinh bỉ.
Trong mắt bọn họ, Diệp Thu thật đúng là không biết tự lượng sức mình, tự tin quá mức.
Mà Lâm Thanh Nhã ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt cũng biến đổi, thầm mắng Diệp Thu quá xúc động.
Cho dù muốn mời đại sư Lý Nguyên Phổ, dù gì cũng phải mời trong một trường hợp chính thức, nghi lễ trang trọng, sao lại xin mời thế này được?
Như vậy mới thể hiện được sự coi trọng chứ.
Còn như Diệp Thu thế này, trực tiếp chạy tới, gọi một câu đã trực tiếp mở miệng đi vào vấn đề.
Chuyện này thật sự quá không tôn trọng Lý Nguyên Phổ mà.
Không chỉ không mời được người ta, thậm chí còn đắc tội nữa chứ.
Chuyện này làm cho Lâm Thanh Nhã tức đến cắn chặt răng.
Sớm biết như vậy cô đã không đồng ý đánh cược với Diệp Thu rồi.
Bây giờ lại rách việc, người không mời được không nói.
Tập đoàn Lâm Thị, trong đó có cả nhà họ Lâm, có thể bởi vì hành động kích động này, mà lưu lại ấn tượng xấu trong suy nghĩ của Lý Nguyên Phổ! Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Nhã càng thêm hối hận.
Tuy nhiên.
Ngay tại lúc này.
Lý Nguyên Phổ lại ở trước mặt mọi người, mỉm cười gật đầu nói: "Được, mấy ngày này vừa lúc tôi rảnh rỗi!"