Bên ngoài tiệm cơm.
Những thực khách kia sau khi đi từ trong ra, cũng không rời đi.
Bọn họ thấy người phục vụ kéo rèm cửa chính cùng cửa sổ xuống, thì đều lắc đầu.
"Ôi, tên nhóc kia xong đời rồi. Lần này không tàn cũng phế mà!"
"Ai bảo cậu ta thích ra vẻ thế cơ chứ? Một người biết rõ là không đánh lại, chịu thiệt một chút thanh toán tiền cho xong không được sao? Coi như mua được một bài học. Kết quả cậu ta lại cứng đầu, thế nào cũng muốn cậy mạnh. Lần này xem như xui xẻo vậy!"
"Nhưng mà ông chủ này cũng ác thật, thấy người lạ mặt vào lại làm thịt ngay. Là tôi thì tôi cũng không phục!"
"Không phục thì thế nào chứ? Giống như tên nhóc bên trong kia à? Vậy kết quả bây giờ thế nào? Các ông cứ chờ mà xem, tên nhóc này chắc chắn tiêu đời rồi!"
"Đúng vậy, nếu mới vừa rồi cậu ta chọn trả tiền, không nói nhiều như vậy thì tốt rồi, bây giờ... Ôi, lát nữa giúp cậu ta gọi 120 vậy!"
... Trong lúc nhất thời, mọi người đều bàn luận sôi nổi.
Có người vì Diệp Thu mà bất bình, cũng có người cảm thấy Diệp Thu không biết thức thời, còn có cả tiếc hận thay cho anh nữa.
Nhưng tóm lại, bọn họ đều cảm thấy lần này Diệp Thu khó mà thoát khỏi tai kiếp này.
Không thể đùa được.
Người của quán cơm cộng thêm hai tên phục vụ nữa, tổng cũng đến sáu bảy người. Còn có hung khí cầm trong tay.
Mà Diệp Thu thì thế nào?
Chỉ có một thân một mình anh.
Thế này mà không bị đánh đến tàn phế cũng hơi lạ.
Thậm chí còn có người còn gọi xe cứu thương chuẩn bị trước cho Diệp Thu nữa.
Đúng như dự đoán.
Không bao lâu sau.
Trong tiệm cơm truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, cùng tiếng kêu la thảm thiết.
Mặc dù mọi người không nhìn thấy tình trạng bên trong.
Nhưng thông qua âm thanh, cũng có thể nghe được tình huống thảm thiết trong đó.
Bọn họ cảm thấy.
Lần này Diệp Thu khoảng tám, chính phần là ngoẻo rồi.
Nhất định anh sẽ bị bọn họ hành hung hội đồng.
Cuối cùng, muốn có bao nhiêu thê thảm liền có bấy nhiêu.
Ước chừng khoảng một phút trôi qua.
Tiếng kêu la thảm thiết bên trong tiệm cơm chợt ngưng lại.
Điều này khiến cho mọi người thoáng ngẩn ra.
Bọn họ còn tưởng rằng Diệp Thu đã không trụ được nữa.
Mà ngay lúc này.
Bên trong tiệm cơm lại vang lên tiếng đập nồi đập chén, cùng với tiếng thủy tinh rơi vỡ tung tóe.
Cứ hết âm thanh này đến âm thanh khác, thậm chí tiếng kêu la thảm thiết còn lớn hơn so với trước đó.
Điều này khiến cho đầu óc của mọi người cực kỳ mơ hồ.
Cứ như vậy kéo dài khoảng chừng mười phút đồng hồ.
Âm thanh đập đồ rốt cuộc cũng dừng lại.
Còn không đợi mọi người kịp phản ứng.
Rèm cửa của tiệm cơm đột nhiên bị người ta kéo ra.
Ngay sau đó, một bóng dáng đi ra từ bên trong tiệm cơm.
Mà sau khi mọi người nhìn thấy bóng dáng kia, ai nấy đều trợn tròn cả mắt.
Bởi vì người đó không phải ai xa lạ, mà chính là Diệp Thu! Hơn nữa quan trọng nhất là, trông Diệp Thu không hề bị tổn hại chút nào cả, một vết thương nhỏ cũng không có.
Điều này làm cho tất cả mọi người đều sửng sốt, trên đầu hiện đầy dấu chấm hỏi.
Nếu Diệp Thu không hề hấn gì cả.
Vậy thì tiếng đánh nhau vừa rồi, còn có tiếng kêu la thảm thiết kia là chuyện gì xảy ra vậy?
Nghĩ tới đây.
Mọi người vội vàng xoay đầu về phía cửa tiệm cơm, cố gắng nhìn vào bên trong.
Vừa nhìn.
Tất cả đều sợ đến ngây người.
Bên trong tiệm cơm vô cùng hỗn loạn.
Nồi chén gáo chậu bình rượu bể đầy đất.
Bàn ghế các loại đều gãy thành mấy khúc.
Còn thức ăn trên bàn thì rơi vãi đầy đất.
Thậm chí hai chiếc cầu thang đi lên lầu trên cũng bị phá nát.
Toàn bộ tiệm cơm, đã không ra hình thù gì nữa.
Giống như vừa bị phá bỏ để dời đi vậy.
Một đống hoang tàn! Mà ông chủ mập mạp cùng với bảy tên phục vụ giờ phút này mặt mũi đều sưng phù, đang nằm trên đống phế tích, rên la thảm thiết.
Nhìn thấy cảnh tượng này.
Toàn bộ mọi người đều sợ đến ngây người.
Hóa ra tiếng kêu la thảm thiết vừa rồi.
Lại là của nhóm ông chủ mập mạp kia.
Mà Diệp Thu, từ đầu đến cuối đều không có chuyện gì cả.
Không chỉ có như vậy.
Anh còn đem đám người ông chủ mập mạp kia đánh cho sống dở chết dở, phá hủy cả tiệm cơm của ông ta.
Giờ phút này tiệm cơm của ông chủ mập mạp trên cơ bản đã hoàn toàn bị hư hao.
Không cách nào sửa chữa lại được nữa, gần như không thể tiếp tục kinh doanh.
Điều này làm cho mọi người ở đây đều hít một ngụm khí lạnh vào, nhìn vào trong mắt Diệp Thu, tràn đầy kiêng kỵ.
Chuyện này... Đúng là một người có năng lực mà! Vừa rồi những lời anh nói ở trong đó, hoàn toàn không phải giả bộ.
Mà là anh thật sự có bản lĩnh, mới có thể nói như vậy.
Sức thật lực thật! Nghĩ tới đây.
Mọi người ai nấy đều phải nuốt một ngụm nước bọt.
Sau khi Diệp Thu đi ra khỏi tiệm cơm, cảm nhận được ánh mắt của mọi người, khóe miệng cũng cong lên một nụ cười áy náy, nhàn nhạt nói: "Thật không phải rồi, vừa rồi không cẩn thận đã đập vỡ hết mâm cơm của mọi người rồi. Nếu như ai còn chưa kịp ăn, hoặc là ăn chưa no thì bây giờ có thể tìm tôi để thanh toán."
Nhưng mà.
Mọi người nghe xong những lời này, đều vội vàng lắc đầu.
Đầu lắc như trống bủa vậy.
Đùa gì vậy.
Sao bọn họ dám tìm Diệp Thu để thanh toán cơ chứ?
Có cho tiền bọn họ cũng không có dũng khí này.
Huống chi.
Phần lớn mọi người đều vừa mới bắt đầu vào ăn, còn chưa thanh toán tiền gì cả.
Cũng chưa tính là tổn thất gì, tìm một chỗ khác để ăn cơm là được.
Thấy mọi người không ai tới tìm anh để thanh toán cả.
Diệp Thu đành lắc đầu, cười một tiếng, nhàn nhạt nói: "Đã như vậy thì tôi đi trước nhé!"
Nói xong.
Diệp Thu không nói gì thêm, trực tiếp xoay người đi tới bên lề đường.
Mà ngay lúc này.
Tiếng xe thể thao từ đâu đột ngột vang lên.
Điều này làm cho ai nấy đều phải sững sờ một thoáng.
Ngay sau đó.
Một chiếc xe thể thao Bugatti phiên bản giới hạn trị giá hơn trăm triệu dừng lại trước mặt Diệp Thu.
Cửa xe mở ra.
Người lái xe là Âu Dương Hạo.
"Ông chủ, lên xe đi, đã xong việc rồi, bây giờ chúng ta có thể qua đó để thu mua công ty Long Phương rồi!"
Âu Dương Hạo toét miệng cười nói.
"Ừ!"
Diệp Thu gật đầu, sau đó trực tiếp ngồi lên xe.
"Ong ong ong!"
Tiếng nổ máy của xe thể thao lại vang lên.
Ngay sau đó.
Bugatti lấy tốc độ cực nhanh, nghênh ngang rời đi.
Nhìn thấy cảnh tượng này.
Ai nấy đều ngu người.
Trời đất quỷ thần ơi.
Hóa ra thật sự không phải là một người thiếu tiền.
Ngồi xe thể thao Bugatti đắt đỏ như vậy.
Khó trách lại nói chuyện cứng thế.
Có thực lực, lại có tiền.
Người như vậy, ai chọc vào đúng là xui xẻo mà.
Nghĩ tới đây.
Mọi người đều nhìn về phía ông chủ mập mạp ở bên trong tiệm cơm đã bị đánh thành đầu heo kia. Trong mắt lóe lên sự giễu cợt.
Hiển nhiên.
Tiệm cơm của ông chủ mập mạp luôn làm trời làm đất kia.
Lần này đã gặp phải người đáng gờm rồi.
Tuy nhiên.
Đây cũng là do ông chủ mập mạp kia đáng đời xui xẻo thôi.
Ai bảo ông ta lại làm ra cái thực đơn giá trên trời, thường xuyên hại người khác như thế chứ.
Lần này lại chân chính gài bẫy một dân đàn anh chính hiệu?
Thế này gọi là.
Quả quýt dày có móng tay nhọn mà.
Không phải không gặp quả báo, mà chỉ là chưa tới lúc đó thôi!
Tất cả đều do lỗi của ông chủ mập mạp kia phải tự mình gánh, không oán được người khác, cũng càng không đáng để thông cảm...
Tại công ty trách nhiệm hữu hạn Long Phương, Giang Châu.
Đây được xem như một công ty mậu dịch trong top 10 công ty được đưa ra thị trường ở Giang Châu.
Mậu dịch Long Phương tương đối có tiếng, tổng tài sản khoảng chín tỷ! Cũng có thể xem là một công ty lớn.
Ở Giang Châu, có rất nhiều công ty vì để phát triển mà không thể không hợp tác với mậu dịch Long Phương, nhìn sắc mặt của Long Phương.
Cho nên điều này cũng khiến cho mậu dịch Long Phương mấy năm này càng thêm phách lối cùng cậy mạnh.
Mà ban quản lý của công ty cũng thường xuyên xem thường người khác, cực kỳ phách lối.
Mà Vương Đặc Nam, là gương mặt tiêu biểu trong đó!