"Chúng tôi vừa được đội trưởng Ánh Hạ thông báo nên đã vội vã tới đây ngay." Chu Nhược Mai tỏ ra vô cùng lo lắng.
Cuộc điện thoại của Ánh Hạ làm cô như đứng ngồi trên đống lửa khi biết rằng Uy Long đã bị thương và đang ở trong bệnh viện.
Nếu không phải đích thân Ánh Hạ nói, cô nhất định không tin, còn tưởng rằng Uy Long đang ở trong Sở cảnh sát để cung cấp lời khai. Đến khi biết rằng anh đã bị thương cô liền vội vã đến đây cùng Nguyễn Tú Hằng.
"Hóa ra là Ánh Hạ nói!" Lê Uy Long không mong cô ta thông báo chuyện này với Chu Nhược Mai.
Sau khi Ánh Hạ đưa Quang Hùng, Lục Cao và Lê Uy Long đến bệnh viện cô liền quay trở lại Sở cảnh sát để điều tra danh tính của bảy người bị Lê Uy Long giết chết vào đầu buổi tối.
Kết quả cô phát hiện đây chính xác là Bảy Sát thủ linh hồn nổi danh giang hồ vì sự tàn bạo, ác độc và khát máu. Chúng là những kẻ giết thuê chuyên nghiệp. Vậy là chắc chắn ai đó đã thuê chúng tới lấy mạng Uy Long dẫn tới việc anh ta bắt buộc phải giết chúng để tự vệ. Theo hướng điều tra này, Lê Uy Long hoàn toàn vô tội.
Sau khi trải qua vụ con tin bị uy hiếp trong bệnh viện và vụ truy quét tội phạm tại thung lũng Ngạc Khuông, cách nhìn của Ánh Hạ về Lê Uy Long đã dần dần thay đổi. Bây giờ cô không ngạc nhiên khi biết mình anh có thể giết chết cả nhóm bảy kẻ giết thuê chuyên nghiệp kia. Nghĩ đến Uy Long bị thương mà phải nằm viện một mình, Ánh Hạ đã gọi Chu Nhược Mai để cô có thể tới chăm sóc cho anh. Nếu Lê Uy Long không trở về nhà, cô ấy nhất định sẽ nghĩ anh ta đã được đưa tới Sở cảnh sát và đang bị tạm giam ở đó.
"Anh đã làm gì vậy? Sao anh lại bị thương?"
Chu Nhược Mai hỏi, vẻ mặt ngập tràn sự lo lắng. Vừa nãy Ánh Hạ chỉ nói với cô rằng Lê Uy Long bị đạn bắn vào chân, nhưng không nói cho cô biết tại sao anh lại bị bắn.
Tất nhiên Ánh Hạ cũng rất xấu hổ khi phải nói với Chu Nhược Mai rằng Lê Uy Long bị thương là vì đã cứu mình nên cô đã không nói.
"Khi Ánh Hạ đưa tôi về Sở cảnh sát, giữa đường cô ta nhận được một cuộc gọi xin trợ giúp khẩn cấp ở thung lũng Ngạc Khuông. Vì vậy cô ta đã đưa luôn tôi tới đó..."
Lê Uy Long kể lại tóm tắt trận chiến ở Ngạc Khuông nhưng không đề cập tới chi tiết đỡ đạn cho Ánh Hạ mà chỉ nói đã vô tình bị bắn trúng. Anh lo lắng, biết đâu nói ra anh sẽ làm Nhược Mai ghen, làm cô ấy đau lòng… Vì vậy anh không dám nói.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng không thể tưởng tượng được Lê Uy Long và Ánh Hạ lại vừa trải qua một trận chiến thập tử nhất sinh ở thung lũng Ngạc Khuông. Cả hai cô gái đều vô cùng ngạc nhiên khi biết rằng anh đã lập một đại công khi giúp Ánh Hạ quét sạch hơn hai trăm tên tội phạm.
"Tại sao anh lại bất cẩn như thế? Sao lại để mình bị thương như vậy?" Chu Nhược Mai xót xa trách móc. Mắt cô dường như đã ngân ngấn nước.
Mới tháng trước trong ngày cưới, cánh tay phải của Uy Long bị thương, bây giờ chân anh lại bị bắn trúng. Tần suất chấn thương dày như thế! Cô không biết lần sau liệu anh còn bị thương thêm ở đâu được nữa?
"Sao? Anh thì bị thương còn đội trưởng Ánh Hạ lại không sao hết? Đừng nói với tôi là anh không giỏi như cô ấy đấy nhé!" Nguyễn Tú Hằng vặn ngang.
"..." Lê Uy Long toát mồ hôi trước những câu hỏi của hai cô gái. Anh đành cười khổ:
"Súng đạn không có mắt, có lẽ tôi không may mắn!"
"Anh bị thương có nặng không?" Chu Nhược Mai dịu dàng hỏi Uy Long
"Không nặng. Không sao đâu. Nghỉ ngơi vài ngày là tôi sẽ ổn lại thôi."
Cảm giác ấm áp len lỏi trong trái tim Uy Long khi nhìn vẻ lo lắng, xót xa của người vợ hờ, Chu Nhược Mai. Thực tế thì anh đã kịp điều chỉnh tư thế khi chặn viên đạn cho Ánh Hạ vì vậy viên đạn chỉ trúng phần mềm, không chạm tới xương
...
Họ nói chuyện khoảng nửa giờ thì Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng quay về biệt thự vì họ thấy rằng Lê Uy Long vẫn ổn.
Vì vậy Lê Uy Long ở lại bệnh viện một mình cả đêm.
Ngày hôm sau, Thiên Thành gọi Lê Uy Long vào sáng sớm.
"Anh Long, hôm nay là ngày cuối cùng trong khoảng thời gian bảy ngày anh dành cho gia đình họ Trương. Khi nào chúng ta sẽ hành động?"
Nằm suốt trong khách sạn những ngày này, Thiên Thành thực sự thấy cuồng chân cuồng tay. Một chiến sĩ sống phóng khoáng trên sa trường mà phải nhốt mình trong không gian nhỏ hẹp của khách sạn, anh cảm thấy buồn chán vô cùng. Tuy nhiên Thiên Thành không biết rằng Lê Uy Long bị thương và đang nằm trong bệnh viện.
"Nếu hôm nay phía cảnh sát, Trương gia và bang Hổ Báo không có động tĩnh gì thì vào 3 giờ sáng mai, cậu hãy hạ lệnh cho Lưu Bảo Kim dẫn sư đoàn của chúng ta vào thành phố, bắt giữ hết những đầu sỏ của Trương gia và bang Hổ Báo cho tôi!" Lê Uy Long nói.
"Tuân lệnh!"
Thiên Thành đã kiên nhẫn ở lại khách sạn trong suốt thời gian này chỉ để chờ đợi ngày này. Bất kể gia đình họ Trương và bang Hổ Báo có hành động hay không, miễn là đến giờ, tất cả đều phải chết!
"Cậu hãy nhớ. Tôi muốn tất cả chúng phải còn sống, nhất là Trương Minh Trí, thủ phạm đã giết cha tôi. Ngoài ra còn có đám đầu sỏ khác gồm Cao Kim Bình, Võ Trung Hiếu và Lưu Bảo Thục của bang Hổ Báo. Tất cả đều phải bắt sống. Đúng mười giờ sáng mai tôi sẽ chôn sống chúng để an ủi vong linh của cha tôi trên trời!" Lê Uy Long nói rành mạch từng chữ..
"Tuân lệnh Lê Soái!" Thiên Thành nghiêm túc hô to.
"Hôm nay là ngày cuối cùng, chắc chắn chúng sẽ hành động. Chúng sẽ không ngồi chờ thế nên cậu phải chuẩn bị thật kĩ. Theo tôi đoán, ngày hôm nay cảnh sát sẽ tới bắt tôi. Một khi tôi bị chúng bắt cậu hãy ngay lập tức yêu cầu Lưu Bảo Kim đến giải cứu tôi." Lê Uy Long nghiêm nghị.
Để có thể bách chiến bách thắng trên chiến trường, lẽ dĩ nhiên Lê Uy Long phải là một bậc thầy về trận pháp và phán đoán tâm lí kẻ thù. Vì vậy lúc này anh đoán ngày hôm nay phía cảnh sát sẽ có động thái mới.
"Tôi đã rõ, thưa Lê Soái!"
Thiên Thành phấn khích nhận lệnh. Bất kể có chuyện gì, sư đoàn của cậu ta sẽ luôn sẵn sàng trong mọi tình huống.
Đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm không ngủ yên của thành phố Quốc Hòa! Một cơn cuồng phong sắp sửa xảy ra!
Sáng mai, toàn bộ thành phố Quốc Hòa sẽ ngạc nhiên khi thức giấc!
...
Khi Lê Uy Long kết thúc cuộc điện thoại với Thiên Thành, Bích Loan một lần nữa đến để thay băng cho anh.
"Anh Uy Long, hôm qua vợ anh có hiểu lầm chúng ta không?" Bích Loan bối rối hỏi ngay khi cô bước vào phòng.
"Không. Tôi và cô có làm gì đâu. Cô ấy không hiểu lầm gì cả." Lê Uy Long nói một cách khoa trương.
"Vậy thì tốt quá!" Bích Loan đỏ mặt nói.
"Cô nghĩ quá nhiều rồi. Vợ tôi không phải là người như vậy." Lê Uy Long nói về vợ bằng một giọng vô cùng ấm áp.
Mặt của Bích Loan càng đỏ hơn khi nghe Lê Uy Long nói câu này. Nói như vậy không phải là cô đang có những suy nghĩ không trong sáng hay sao?
Sau đó cô đỏ mặt yêu cầu Uy Long cởi quần dài giống hôm qua để thay băng. Quá trình thay băng đã hoàn tất mà trái tim cô vẫn đập liên hồi, một lúc lâu vẫn không sao bình tĩnh nổi.
"Bích Loan, vì hôm trước tôi có giúp cô nên hôm nay cô có thể giúp tôi một việc được không?" Lê Uy Long đột nhiên hỏi.
"Có việc gì vậy?"
Bích Loan giật mình. Liệu người anh hùng trong trái tim cô muốn cô làm gì để trả ơn cứu mạng của anh ấy?
"Nếu hôm nay tôi bị cảnh sát đưa đi, cô làm ơn hãy giúp tôi gọi một cuộc điện thoại cho bạn tôi được không?"
Lê Uy Long đột nhiên nghĩ rằng nếu anh bất ngờ bị bắt đi, chắc chắn chúng sẽ không cho anh có cơ hội để gọi điện nên anh muốn nhờ Bích Loan giúp đỡ. Vì Bích Loan làm việc trong bệnh viện, nên nếu anh bị bắt đi ở đây cô ấy chắc chắn sẽ biết. Vậy nhờ cô ấy gọi điện thông báo cho Thiên Thành là phù hợp nhất.
Bích Loan nghe Lê Uy Long nói yêu cầu của anh, chợt nhận ra là mình đã suy nghĩ quá nhiều! Trong lòng cô có chút hơi hụt hẫng.
"Anh là một người hùng luôn xả thân chiến đấu vì sự công bằng, anh là kẻ thù của cái ác, đáng lý cảnh sát phải khen thưởng cho anh chứ. Tại sao lại bắt anh đi?" Bích Loan bối rối hỏi.
"Bây giờ tôi không thể giải thích điều này với cô được. Cô có thể hứa với tôi rằng nếu tôi bị cảnh sát bắt đi cô sẽ gọi điện cho bạn tôi không?" Lê Uy Long hỏi lại Bích Loan một lần nữa.
"Tất nhiên rồi." Bích Loan ngay lập tức gật đầu. Lê Uy Long không chỉ có ơn cứu mạng với cô mà còn là anh hùng trong trái tim cô. Tất nhiên, cô không có lý do gì để từ chối một lời yêu cầu đơn giản như thế.
"Được rồi, vậy tôi sẽ cho cô số điện thoại di động của bạn tôi. Cô hãy lưu vào máy. Số điện thoại di động của cậu ấy là ..."
Lê Uy Long đọc số di động của Thiên Thành cho Bích Loan.
Nhập số xong, Bích Loan muốn lưu, bèn hỏi: "Tên của bạn anh là gì?"
"Thiên Thành." Lê Uy Long trả lời.
"Thiên Thành? Đó không phải là chiến binh giả mạo của đội quân Đại Long mà mọi người đồn thổi dạo gần đây sao?" Bích Loan ngạc nhiên hỏi.
"Đúng. Chính là anh ấy." Lê Uy Long không phủ nhận.
"Anh thực sự là một người anh hùng vĩ đại. Vậy sao lại có thể giao du với những con người giả mạo, yêu thích sự phù phiếm mà giả vờ làm Tướng quân đó được?" Bích Loan hỏi.
"..." Lê Uy Long giật mình. Anh không thể giải thích điều này với Bích Loan được.
"Nếu anh thực sự bị cảnh sát bắt đi, thì Thiên Thành, một sĩ quan giả mạo, có thể cứu được anh không?" Bích Loan tiếp tục hỏi.
"Được rồi. Cô chỉ cần nhớ rằng nếu tôi bị bắt đi, cô sẽ gọi cho anh ấy ngay và nói rằng tôi đã bị bắt. Còn những điều khác cô không cần nghĩ đến." Lê Uy Long nhắc nhở Bích Loan thêm một lần nữa.
"Được rồi. Em nhớ rồi. Em hi vọng anh sẽ không bị bắt. " Bích Loan thực sự không trông mong bất cứ điều gì ở Thiên Thành, chỉ hy vọng rằng Lê Uy Long sẽ không bị bắt.
...
Thung lũng Ngạc Na…
Chín giờ tối, Cao Kim Bình dẫn đầu bang Hổ Báo tiến về Thung lũng Ngạc Na bên ngoài vùng ngoại ô phía đông.
Tạ Ngọc Liên cũng dẫn Trương gia, già và trẻ, lặng lẽ đến đó chờ đợi xem màn trình diễn lấy mạng Lê Uy Long.
Hoàng Minh Yên đích thân dẫn theo những tay chân thân tín, trang bị vũ khí đầy đủ, nhanh chóng tới bệnh viện nơi Lê Uy Long đang điều trị.
Lúc này, trong bệnh viện….
"Uy Long, đoán xem ai đến thăm anh này?" Chu Nhược Mai lấp ló ngoài cửa phòng của Lê Uy Long, bí ẩn nở một nụ cười tươi tắn.
"Tôi không đoán được. Ai mà lại đến thăm tôi cơ chứ. Ai mà thèm đến thăm một ông con rể vô tích sự của nhà họ Chu." Lê Uy Long tự giễu mình.
"Thì anh cứ đoán đi. Nhất định anh sẽ vô cùng ngạc nhiên đấy!" Chu Nhược Mai càng cười tươi hơn nữa. Nụ cười của cô ấy mới trong trẻo, tươi tắn làm sao! Tim Uy Long như tan chảy trong nụ cười ấy.
"Ngoài bạn gái cô, Nguyễn Tú Hằng ra, thì còn ai nữa?" Lê Uy Long không thể đoán được ai sẽ đến thăm anh.
"Anh đoán đúng một nửa. Tú Hằng đương nhiên sẽ đến. Nhưng là một người khác mà anh không bao giờ tưởng tượng được luôn. Mà thôi, anh thật quá lười để đoán." Chu Nhược Mai phụng phịu giả vờ giận dỗi.
"Ai vậy? Cho tôi biết nhanh lên!" Lê Uy Long thực sự sợ rằng người đến là Thiên Thành. Nếu Thiên Thành biết rằng anh bị bắn trúng vào chân phải phải điều trị trong bệnh viện khi đối phó với chỉ hai trăm tên xã hội đen thì hình ảnh vị thần chiến tranh… ôi thôi… còn đâu nữa!
"Tú Hằng, cậu đưa cô ấy vào đây đi." Chu Nhược Mai nhìn về phía sau và gọi to.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!