Chưa đầy năm phút sau khi Lê Uy Long, Chu Nhược Mai và những người khác bị lực lượng của Hoàng Minh Yên bắt đi, Ánh Hạ mới đi đến bệnh viện.
Vì Quang Hùng, Lục Cao và Lê Uy Long đều bị thương và phải nhập viện, cô đã dành thời gian đến thăm họ sau giờ làm việc.
Quang Hùng và Lục Cao đều là cấp dưới của cô, họ đã bị thương khi làm nhiệm vụ. Với cương vị là một người đội trưởng, cô tất nhiên nhiên phải đến thăm.
Còn Lê Uy Long là ân nhân của Ánh Hạ, vì cứu mạng cô nên anh ấy mới bị thương như thế, Ánh Hạ dĩ nhiên không thể làm ngơ.
Tuy nhiên, ngay khi Ánh Hạ vào bệnh viện, cô đã nghe rất nhiều người bàn tán về việc Lê Uy Long, Chu Nhược Mai vợ anh, Ngô Tường Ninh và Nguyễn Tú Hằng vừa bị Giám đốc Sở cảnh sát thành phố Hoàng Minh Yên bắt đi.
Ánh Hạ đã sốc mất một lúc khi nghe tin này. Nếu người bắt giữ họ là Hoàng Minh Yên, cấp trên của cô, tại sao cô không hề nghe ông ta thông báo về việc này? Vả lại, Hoàng Minh Yên là người đứng đầu Sở cảnh sát, những việc bắt bớ này ông ta không bao giờ tự mình ra tay, tại sao hôm nay lại đột ngột thay đổi như vậy? Bên cạnh đó, tại sao đến cả Chu Nhược Mai, Ngô Tường Ninh và Nguyễn Tú Hằng cũng bị bắt?
Vừa lúc đó, cô trông thấy y tá Bích Loan tay cầm điện thoại di động chuẩn bị gọi cho ai đó đang đi đến gần, bèn bước tới và hỏi: "Bích Loan, có chuyện gì vừa xảy ra ở đây vậy?"
Bích Loan đang xem xét số điện thoại của Thiên Thành, thấy Ánh Hạ đột nhiên đi đến hỏi, cô vội đặt điện thoại xuống và kể lại mọi chuyện, rằng đích thân giám đốc Hoàng đã mang theo một lượng lớn cảnh sát đến để bắt Uy Long và vợ anh ta, cũng như hai người bạn của họ và đưa đi.
"Tại sao họ còn bắt cả Chu Nhược Mai với bạn cô ấy đi để làm gì?" Ánh Hạ hoang mang hỏi.
Nếu chỉ bắt Lê Uy Long thì chuyện này cũng không đến nỗi vô lý lắm. Bởi dù sao, anh ta cũng đã giết rất nhiều người, việc đưa anh ta về sở để hỗ trợ điều tra là điều dễ hiểu. Nhưng ngay cả những người không liên quan như Chu Nhược Mai và các bạn của cô ấy cũng bị bắt thì thật là kỳ lạ!!
"Tôi cũng không biết!" Bích Loan nói với vẻ căng thẳng không kém.
Ánh Hạ biết rằng hỏi một y tá ngoài cuộc như Bích Loan cũng không có tác dụng gì vì cô ấy không thể biết lý do.
Cô bỗng có một linh cảm rằng tình hình đang rất nghiêm trọng, vì vậy cô ngay lập tức rời khỏi bệnh viện mà không đến thăm Quang Hùng với Lục Cao nữa.
Ánh Hạ quyết định sẽ nhanh chóng quay lại Sở cảnh sát để tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Vì vậy, cô vội vã lái xe đi.
........
Ngay khi Ánh Hạ rời đi, Bích Loan nhớ lại lời dặn dò của Lê Uy Long, và lập tức đi đến một góc vắng vẻ trong bệnh viện, sau đó lấy điện thoại di động ra và bấm số của Thiên Thành.
"Alo, ai vậy?" Thiên Thành hỏi một cách uể oải khi thấy một số điện thoại lạ gọi đến.
"Tôi là Bích Loan, y tá, xin hỏi anh có phải là Thiên Thành không?" Bích Loan thận trọng hỏi.
"À, phải, tôi là Thiên Thành đây, sao cô lại có số của tôi vậy? Chúng ta có biết nhau không??" Thiên Thành ngạc nhiên hỏi.
"Anh Long yêu cầu tôi gọi cho anh." Bích Loan nói, thở phào khi đã gọi đúng người.
"Anh Long? Anh Long nào cơ?" Có quá nhiều người trùng tên với nhau nên Thiên Thành muốn hỏi cho rõ ràng.
“Là anh Lê Uy Long đó!" Bích Loan từ tốn nói.
Nghe tới đây, Thiên Thành đột nhiên cảm thấy phấn khích, liền hỏi lại một cách lịch sự hơn: "Vậy là Anh Long đó yêu cầu cô gọi cho tôi, có chuyện gì sao?"
"Anh ấy đã bị người của sở cảnh sát bắt đi vừa nãy rồi!" Bích Loan cuối cùng cũng có thể nói đến vấn đề chính.
"Cái gì? Anh ấy thực sự đã bị cảnh sát bắt đi?" Thiên Thành hỏi gấp và bật dậy khỏi giường.
"Vâng. Người của Sở cảnh sát không chỉ bắt mỗi anh ấy, mà cả chị Nhược Mai, chị Tú Hằng và giám đốc Ngô Tường Ninh của Tập đoàn DG cũng bị bắt đi luôn." Bích Loan nói.
"Được! Tôi hiểu rồi!" Thiên Thành hào hứng nói. Anh đã đợi rất lâu rồi, giây phút này cuối cùng cũng đến!
"Có gì vui sao? Anh hãy nhanh chóng tìm cách giải cứu Anh Long và chị Nhược Mai đi có được không?! Anh Long đã nói với trước với tôi rằng nếu anh ấy bị cảnh sát bắt, tôi phải gọi thông báo ngay cho anh. Anh sẽ có cách để cứu anh ấy. Anh thực sự có thể cứu Anh Long chứ?" Bích Loan thực sự không dám đặt quá nhiều hy vọng ở Thiên Thành, một kẻ mạo nhận là Trung úy quân đội Đại Long.
"Đừng lo, tôi dĩ nhiên sẽ có cách giải cứu Anh Long của cô, cả chị dâu và những người khác nữa. Bây giờ tôi không còn nhiều thời gian để nói chuyện thêm với cô nữa, tôi phải lập tức đi cứu họ đây!" Nói xong, Thiên Thành không đợi Bích Loan trả lời đã cúp điện thoại.
Sau đó, anh ta ngay lập tức gọi cho Lưu Bảo Kim, chỉ huy Quân đội khu vực phía Tây và yêu cầu anh ta đưa sư đoàn của mình vào thành phố để giải cứu Long thần chiến!
Tại vùng ngoại ô phía Tây thành phố, nơi đóng quân bí mật của Sư đoàn tinh nhuệ dưới trướng Lưu Bảo Kim...........
Sĩ quan Lưu vừa nhận được tin Lê Soái đã bị cảnh sát bắt đi, liền ngay lập tức yêu cầu các binh sĩ tập hợp khẩn cấp.
"Các đồng chí! Tôi vừa nhận được tin từ Trung úy Thiên Thành rằng Tổng tư lệnh của chúng ta, người dụng binh như thần và trân trọng những người lính như anh em, người đã có những chiến công vẻ vang trong sự nghiệp bảo vệ Tổ quốc.... giờ đây đã bị bắt giữ bởi âm mưu của những thế lực xấu xa. Các đồng chí nói xem, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Lưu Bảo Kim nói lớn, với tư cách là một sĩ quan tham mưu, anh rất giỏi trong việc điều phối cảm xúc của binh lính.
"Tiến vào Quốc Hòa! Bắt sống tội nhân! Giải cứu Lê Soái!"
"Tiến vào Quốc Hòa! Bắt sống tội nhân! Giải cứu Lê Soái!"
"Tiến vào Quốc Hòa! Bắt sống tội nhân! Giải cứu Lê Soái!"
Hơn ba ngàn binh sĩ và đặc vụ của sư đoàn tinh nhuệ đồng thanh hét lên.
"Được! Vậy hãy lên đường theo tôi vào thành phố! Cuộc thanh trừng của chúng ta bắt đầu!" Lưu Bảo Kim chỉ chờ có thế và ngay lập tức ra hiệu lệnh.
Ngay lập tức, vô số xe tăng hạng nhẹ, xe bọc thép và xe quân sự bắt đầu dịch chuyển cùng lúc, làm rung chuyển cả một khu vực rộng lớn và nhanh chóng lao đến thành phố Quốc Hòa với một khí thế hùng tráng.....
Sau đó, những chiếc xe chiến đấu cộp mác quân đội đột nhiên xuất hiện trên đường phố Quốc Hòa, khiến các phương tiện thông thường đang đi qua phải lảng tránh, không ai hiểu nổi cả một sư đoàn đông đúc như vậy xông vào thành phố này làm gì vào giữa đêm hôm như thế.
Thành phố Quốc Hòa tối nay chắc chắn sẽ được chứng kiến một trận chiến khốc liệt, hoành tráng và đáng nhớ nhất trong cuộc đời của họ.
Một trận chiến giữa công lý và cái ác đã bắt đầu.
...............
Những người mà Hoàng Minh Yên phái đi lần này đều là những người thân cận nhất của ông ta. Việc bắt giữ Lê Uy Long lần này là một hoạt động tuyệt mật. Chỉ có ông ta và người thân cận được phép biết.
Ban đầu, Chu Nhược Mai, Ngô Tường Ninh và Nguyễn Tú Hằng không nằm trong kế hoạch bắt giữ của ông ta. Nhưng họ đã tình cờ xuất hiện trong phòng bệnh của Lê Uy Long và tất cả họ đều có quan hệ thân thiết với anh ta. Để bí mật không bị tiết lộ, ông ta chỉ còn cách là bắt giữ luôn cả họ.
Chiếc xe chở Lê Uy Long, Chu Nhược Mai, giám đốc Ngô và Nguyễn Tú Hằng đã không lái về Sở Cảnh sát, mà đi thẳng đến Thung lũng Ngạc Na ở vùng ngoại ô phía đông thành phố!
Khi Lê Uy Long nhận ra điều này, anh đột nhiên có một linh cảm đáng ngại.
Tuy nhiên, bây giờ toàn bộ cơ thể Lê Uy Long đã bị khống chế bằng còng sắt, anh ta không thể sử dụng điện thoại di động của mình để thông báo chuyện này đến Thiên Thành.
Nhược Mai, Tường Ninh và Tú Hằng cũng hoang mang không biết chuyện gì sẽ xảy đến với mình khi thấy chiếc xe tù nhân đang lái ra khỏi thành phố, tiến về vùng ngoại ô.
Nghĩ đến vùng ngoại ô, họ thậm chí còn hoảng loạn hơn, bởi khu vực này thật sự giống với một nơi hành quyết!
"Họ định đưa chúng ta đi đâu?" Nguyễn Tú Hằng không kìm được nỗi lo lắng trong lòng, bất giác hỏi trong hoảng loạn.
"Tớ cũng không biết! Có thể là một căn cứ khác của Sở cảnh sát, khu vực thử nghiệm hoạt động chẳng hạn?" Đây là điều “lành” nhất mà Chu Nhược Mai có thể nghĩ ra.
"Nhưng, sao tôi cứ có cảm giác như chúng ta đang bị đưa đến nơi hành quyết vậy." Ngô Tường Ninh cũng không thể giữ nổi vẻ điềm tĩnh lúc này. Mặc dù cô là tổng giám đốc của Tập đoàn DG, một người phụ nữ luôn trang nghiêm, mạnh mẽ và lạnh lùng, nhưng cô rốt cuộc cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường. Khi gặp những tình huống đáng sợ như thế này này, Tường Ninh dĩ nhiên cũng sẽ hoảng loạn.
Ngô Tường Ninh vừa dứt lời, cả Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng đều nín thở kinh hãi.
Bởi vì thực ra chính họ cũng nghĩ như vậy, nhưng lại không dám nói ra.
" Lê Uy Long, anh nói rằng mình có thể giết rất nhiều người mà sẽ không có chuyện gì xảy ra, vậy bây giờ anh vẫn có thể cứu bọn em chứ? Anh có chắc rằng bọn em sẽ được an toàn không?" Chu Nhược Mai chỉ có thể hỏi lại Lê Uy Long, cố gắng giữ lấy chút hy vọng mong manh.
"Mọi người không cần phải hoảng sợ, chắc chắn sẽ có người đến cứu chúng ta thôi." Lê Uy Long nói một cách bình tĩnh. Trước giờ anh vẫn luôn là người mạnh mẽ và tỉnh táo, không bao giờ e sợ trước nguy hiểm.
Anh tin rằng sư đoàn của Lưu Bảo Kim đã trải qua nhiều trận chiến và có nhiều kinh nghiệm, họ nhất định sẽ sớm tìm thấy vị trí của anh.
Nếu ngay cả việc nhỏ nhặt này họ cũng không thể xử lý được, anh sẽ cân nhắc cho họ về nhà làm ruộng luôn cho rồi!
......................
Nửa giờ sau, chiếc xe chuyên chở tù nhân lái đến Thung lũng Ngạc Na.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!