"Vậy anh ta đang ở đâu?"
"Chúng tôi cũng không biết!"
Đầu óc của họ gần như bị tê liệt vì sợ hãi trước đội quân hùng mạnh đang bao vây Sở cảnh sát, nên tạm thời họ không thể nhớ ra Ánh Hạ đã nói rằng Hoàng Minh Yên đã đưa Lê Uy Long đến thung lũng Ngạc Na.
"Các anh thật là can đảm đấy! Tới lúc này vẫn còn muốn giấu Lê Uy Long mà không chịu giao anh ta ra. Các anh có muốn thấy Sở cảnh sát của các anh bị san bằng không đấy?" Lúc này, Lưu Bảo Kim, người luôn im lặng từ khi đến, cũng lên tiếng.
Mặc dù ông ta không thốt một tiếng nào từ lúc đến tới giờ nhưng con người ông ta toát ra một phong thái kiêu hùng, cứng cỏi. Ngay từ đầu nhìn vào đã biết ngay ông ta không phải là một nhân vật đơn giản, dễ xơi!
"Chúng tôi thực sự không biết! Nếu các anh không tin, các anh có thể lục soát như các anh muốn." Đám cảnh sát lép vế đành xuống nước.
"Tìm anh ta cho tôi!" Lưu Bảo Kim không muốn đôi co vô tác dụng với những người này bèn hạ lệnh cho thuộc cấp xông vào tìm kiếm.
Một nhóm sĩ quan nhận lệnh lập tức chạy vào bên trong thi hành nhiệm vụ.
Vài phút sau, bọn họ chạy ra ngoài thông báo với chỉ huy rằng không tìm được Lê Uy Long ở đó.
Lưu Bảo Kim và Thiên Thành đều cau mày. Một linh cảm đáng ngại dâng lên trong lòng họ.
"Tôi sẽ tìm kiếm vị trí của Lê Soái ngay lập tức bằng nhiều cách. Trong vòng một phút sẽ có kết quả ngay!"
Lưu Bảo Kim lo rằng chúng sẽ nhanh tay thủ tiêu Lê Uy Long nên lập tức hạ lệnh cho thuộc hạ bằng mọi cách phải tìm ra nơi ở của Lê Uy Long không được chậm trễ.
"Tuân lệnh!"
Các binh sĩ nhận lệnh bắt đầu xác định vị trí tín hiệu di động của Lê Uy Long. Đồng thời, họ cũng sử dụng ảnh chụp từ vệ tinh không gian để tìm kiếm tung tích vị chủ soái.
Đám cảnh sát nhìn nhau không hiểu! Rốt cuộc họ đang nói về ai? Lê Soái nào? Ngoài Giám đốc Hoàng Minh Yên và Lê Uy Long họ còn tìm một Lê Soái nào nữa?
...
Lúc này, tại thung lũng Ngạc Na…
"Lê Uy Long. Bây giờ cậu không còn gì để nói sao?" Tạ Ngọc Liên hỏi khi thấy Lê Uy Long im lặng, không mở miệng đối đáp với những lời khiêu khích sung sướng của nhóm người kia.
"Tôi muốn biết ai lại có cái năng lực có thể chỉ đạo hẳn Giám đốc công an thành phố đưa tôi đến đây như vậy?"
Lê Uy Long muốn kéo dài thêm thời gian, chờ đợi đội quân của Thiên Thành và Lưu Bảo Kim đến, vì vậy anh cất lời hướng về phía Tạ Ngọc Liên.
Đồng thời đó cũng chính là câu hỏi anh muốn biết. Kẻ đứng trong bóng tối hạ lệnh được cho Hoàng Minh Yên sắp xếp việc này ắt hẳn không phải một kẻ tầm thường!
"Một câu hỏi hay! Dù sao cậu cũng sắp chết, tôi không ngại nói cho cậu biết, kẻo đến khi chết rồi cậu lại không thể nhắm mắt nổi." Tạ Ngọc Liên mỉm cười khinh miệt.
"Vậy nói xem… đó là ai?" Lê Uy Long hỏi lại.
"Đó là con trai cả của ta, Trương Minh Thành!"
Tạ Ngọc Liên đắc thắng. Dù sao, tối nay Lê Uy Long cũng phải bỏ mạng nơi này nên bà ta không ngại khoe con trai cả Trương Minh Thành của mình.
"Hóa ra là ông ta."
Lê Uy Long cũng đoán rằng đó có thể là Trương Minh Thành, Bí thư Thành ủy, con trai cả trong gia đình nhà họ Trương, nên anh tỏ vẻ không quá ngạc nhiên.
Phải làm sao cho tất cả các nhân vật đứng trong bóng tối của họ Trương, bang Hổ Báo, Sở cảnh sát phải dần xuất đầu lộ diện…
Bây giờ, đã xác định thêm được Trương Minh Thành nhưng quân đội của anh vẫn còn chưa đến.
Trò chơi này đã trở thành một trò nguy hiểm!
Khi nói với Thiên Thành về kế hoạch này, Thiên Thành đã cực lực phản đối, lo rằng anh sẽ gặp nguy hiểm. Có vẻ như lo lắng của Thiên Thành không phải là thừa!
"Lê Uy Long, bây giờ thì mày đã biết năng lực của nhà họ Trương chúng ta chưa ? Mày muốn đối đầu với Trương gia sao? Thật đúng là châu chấu đá xe, không biết lượng sức! Bây giờ thì mày có thể làm gì? Bác tao nhấc một cánh tay là có thể khiến mày chết không có chỗ để chôn ngay lập tức!" Lúc này, Trương Minh Trí lại nhảy ra, chỉ vào Lê Uy Long và nói.
"Đúng thế! Trương gia của chúng tao muốn giết mày dễ như giết một con kiến!" Trương Minh Nghị lặp lại.
"Lê Uy Long, mày chỉ nên trách bản thân quá kiêu ngạo. Mày chắc chưa bao giờ nghe nói tới một lãnh đạo cao cấp như vậy của thành phố lại là người của Trương gia phải không?" Hoàng Minh Yên cũng nhân cơ hội xen vào nịnh bợ.
"Hoàng Minh Yên ! Ông vốn là Giám đốc công an thành phố mà lại thông đồng, bắt tay với gia đình họ Trương và bọn xã hội đen bang Hổ Báo. Ông lạm dụng quyền lực bắt giữ và mang tôi đến đây. Ông không sợ có ngày phải đứng trước vành móng ngựa mà đền tội sao?’ Lê Uy Long cao giọng chất vấn.
"Ha… ha… ha… Mày quá ngây thơ! Ngay cả khi có ngày đó thì tao sợ cái gì? Bí thư Trương Minh Thành ủng hộ tao, kẻ nào có thể sờ gáy tao đươc? sự kết giao của tao, Trương gia và bang Hổ Báo không phải mới một hai ngày, miễn là chúng tao hợp tác cùng nhau, một tay che trời, thành phố này ai có thể làm gì được!" Hoàng Minh Yên cười lớn.
"Ác giả ác báo ! Quả báo thường đến muộn nên những kẻ như chúng mày thường nghĩ rằng là không có. Một khi quả báo đến rồi chúng mày có chạy đằng trời cũng không thoát!" Lê Uy Long nói hùng hồn. Anh đã quyết nhất định phải bắt kẻ thao túng phía sau,Trương Minh Thành, phải chết!
"Thật sao? Dù sao thì mày cũng sắp chết, nên tao sẽ cho mày biết tường tận luôn. Chính tao đã giúp Trương gia và bang Hổ Báo xóa mọi dấu vết vụ án của cha mày. Vậy mà tao chờ, chờ mãi, còn chưa thấy cái quả báo mà mày nói ấy xuất hiện ở đâu!" Hoàng Minh Yên dài giọng mỉa mai.
Lê Uy Long không ngạc nhiên khi nghe Hoàng Minh Yên chính miệng nói ra điều này, bởi vì anh đã biết chuyện đó từ lâu.
"Mày luôn kiêu ngạo nghĩ rằng bản thân mày không ai đụng đến được sao ? Nhưng mày không biết đối với chúng tao mạng mày chỉ như một con kiến. Giết mày không tốn đến một giây!" Hoàng Minh Yên tiếp tục.
Lúc này, Cao Kim Bình cũng hét lớn: "Lê Uy Long, mày đã giết rất nhiều anh em bang Hổ Báo chúng tao. Hôm qua mày còn phá hỏng giao dịch giữa chúng tao và bang Lions Gate và làm chúng tao tổn thất quá nhiều. Tối nay mày phải chết ở đây. Tao muốn trả thù cho những người anh em đã chết! "
"Lê Uy Long, cậu nên biết rằng thành phố Quốc Hòa này nằm trong tay Trương gia chúng ta và bang Hổ Báo. Kẻ nào dám đụng đến chúng ta thì chỉ có một con đường chết!" Tạ Ngọc Liên hét lớn.
Chu Nhược Mai, Ngô Tường Ninh và Nguyễn Thu Hằng hoảng sợ vô cùng! Những người này thực sự mang Lê Uy Long và các cô tới đây để lấy mạng. Ở đây còn có Hoàng Minh Yên, kẻ nắm giữ trong tay sức mạnh của luật pháp thì ắt hẳn bọn họ không thể nào thoát thân tối nay được!
"Không cần nói thêm gì nữa với con chó rác rưởi này! Chúng ta hãy cùng nghĩ xem nên giết hắn thế nào để cho hắn phải đau đớn và khổ sở nhất!"
Trương Minh Trí sắp hết kiên nhẫn. Hắn đã bị Lê Uy Long phế tự. Sự đau đớn, hận thù ấy thiêu đốt hắn từng phút từng giây nên bây giờ hắn chỉ muốn mau mau tra tấn Lê Uy Long tới chết để thỏa mãn trong lòng.
"Tôi nghĩ hay nhất là nên tùng xẻo hắn. Lấy dao xẻo dần từng nhát, từng nhát trên cơ thể hắn cho hắn ta thưởng thức cái tư vị thú vị của việc hành quyết thời cổ đại xem sao." Cao Kim Bình nhếch môi cười hềnh hệch.
"Một ý hay. Còn thêm những người phụ nữ này nữa. Bọn họ cũng có mặt tại đây, biết hết mọi bí mật của chúng ta rồi. Vậy thì cũng không thể để bọn họ được sống sót!" Hoàng Minh Yên nói.
Chu Nhược Mai, Ngô Tường Ninh và Nguyễn Thu Hằng nghe Hoàng Minh Yên nói mà rụng rời chân tay. Có vẻ như đêm nay họ thực sự phải bỏ mạng tại đây rồi!
Họ hoàn toàn tuyệt vọng! Thung lũng Ngạc Na này như một lòng chảo lớn, nơi tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài thì làm sao có ai có thể tiếp cận mà giải cứu được bọn họ? Ngay cả nếu may mắn có người đến giải cứu thì cũng không ai đủ sức để chống lại hàng ngàn người trong băng Hổ Báo đang có mặt tại đây.
Nguyễn Tú Hằng thậm chí còn nghĩ đến cuốn tiểu thuyết dang dở của mình. Biết bao độc giả ngoài kia đang chờ cô cập nhật tiếp còn cô thì sắp phải chết ở đây! Không lẽ đó sẽ mãi mãi là cuốn tiểu thuyết dang dở không hồi kết?
Ngay cả vào lúc này mà cô vẫn quan tâm đến độc giả của mình. Phải nói rằng Tú Hằng thực sự là một tiểu thuyết gia vô cùng tận tâm.
"Ý của Giám đốc Hoàng là sao?" Cao Kim Bình cất tiếng để hỏi rõ thêm về ý định của ngài giám đốc.
"Nếu các anh muốn Lê Uy Long này phải chết dần chết mòn trong đau đớn thì không gì hay hơn là bắt hắn ta phải giương mắt bất lực chứng kiến cảnh chúng ta tra tấn, giày vò bạn bè và vợ của hắn trước khi chúng ta ban cho hắn được chết."
Thật xứng là một Hoàng Minh Yên thâm độc!
"Ha… ha… ha… Vẫn là Giám đốc Hoàng thật cao minh! Cao kiến! Cao kiến! Vậy chúng ta phải tra tấn chúng thế nào?" Cao Kim Bình hỏi lại.
"Hãy dùng dao rạch vào mặt vợ và hai đứa bạn gái xinh đẹp của hắn cho tới khi những người đẹp này biến thành những con quỷ máu me đầy mình. Lê Uy Long sẽ đau lòng phải biết ! Ha…ha…ha… " Hoàng Minh Yên cười rung cả người.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!