Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới một giọng nói vô cùng cung kính: “Giáo chủ, Bạch Bất Nhân nói có chuyện vô cùng khẩn cấp muốn gặp ngài.”
“Bây giờ tôi không rảnh, có chuyện gì thì bảo anh ta tới gặp đường chủ đi.” Cầu Hạn mất kiên nhẫn nói.
“Giáo chủ, anh ta nói anh ta nhất định phải gặp được ngài, vô cùng khẩn cấp, hơn nữa trong tay anh ta còn có thứ mà giáo chủ muốn lấy.”
Một giáo chúng nho nhỏ mà cũng học đòi làm ra vẻ bí ẩn, trong lòng Cầu Hạn vốn đang kìm nén cơn giận, bây giờ lại càng thêm bùng nổ, nếu đã có kẻ xui xẻo tự mò tới thì Cầu Hạn sẽ trút hết cơn giận này lên đầu kẻ xui xẻo đó.
“Được, để cậu ta vào đi.” Cầu Hạn giơ tay sờ lên Đao Hắc Long Thôn Nguyệt, khẽ nói: “Lại được uống máu người rồi, hy vọng có thể nhanh chóng kích phát lệ khí trên người mày.”
Sau đó tiếng bước chân dồn dập vang lên từ bên ngoài, một người đàn ông mặc áo trắng vô cùng cung kính đẩy cửa bước vào, cung kính nói qua một lớp màn treo: “Bạch Bất Nhân tham kiến giáo chủ.”
Người đàn ông mặc áo trắng này chính là người đàn ông mặc áo trắng đã cùng bắt cóc Triệu Vũ Ngọc với người của U Minh Giáo tại động Chuột Bay, tên là Bạch Bất Nhân.
Gã ta là người duy nhất của Thần Đao Giáo tham gia bắt cóc Triệu Vũ Ngọc, còn lại đều là người của U Minh Giáo, gã ta cũng là người duy nhất còn sống trở về.
Gã ta tự mình lén lén lút lút cùng người của U Minh Giáo đi tới Đà Lạt, ngay cả Cầu Hạn cũng không biết.
Thần Đao Giáo có nhiều người như vậy, Cầu Hạn không biết chuyện gì thì sẽ hỏi bọn họ. Hơn nữa, Cầu Hạn đã bị thương, căn bản không thể quan tâm được nhiều như vậy.
Lúc này, Cầu Hạn nhẹ nhàng vuốt ve sống đao Đao Hắc Long Thôn Nguyệt, giọng điệu lạnh nhạt hỏi: “Cậu là kẻ đã khoác lác rằng đang giữ thứ mà tôi muốn trong tay à?”
“Đúng vậy, giáo chủ, tôi dám cam đoan thứ này chính là thứ mà ngài tha thiết ước mong.” Bạch Bất Nhân dùng giọng điệu vô cùng chắc nịch nói.
“Ha ha ha, vậy sao, nói thử xem nào?”
Cầu Hạn dùng giọng điệu mỉa mai nói, trong mắt ông ta, kẻ mặc đồ trắng trước mặt này đã thành người chết, trong đầu ông ta đã xuất hiện cảnh người áo trắng này bị Đao Hắc Long Thôn Nguyệt chặt đứt thành hai khúc.
“Giáo chủ, sau khi tôi dâng nó lên cho ngài, tôi hy vọng ngài có thể để tôi làm đường chủ.” Bạch Bất Nhân vẫn không nói mình đang giữ thứ gì trong tay mà chỉ nói điều kiện với Cầu Hạn.
Một giáo chúng Thần Đao Giáo tầm thường mà cũng dám ra điều kiện với giáo chủ, việc này đã đi xa tới mức không thể dùng từ phá hỏng quy củ để hình dung.
Cầu Hạn không những không tức giận mà còn cười, tuy đang cười nói, nhưng giọng điệu lại lạnh lẽo tới mức khiến cho Bạch Bất Nhân rùng mình một cái: “Nếu như thứ mà cậu định dâng lên cho tôi không xứng với vị trí đường chủ thì hôm nay chắc chắn cậu sẽ phải chết.”
Sát khí mãnh liệt của ông ta khiến Bạch Bất Nhân lùi ra sau mấy bước, cuối cùng chạm vào vách tường rồi anh ta mới đứng vững được. Thấy Cầu Hạn như vậy, gã ta cũng không dám khẳng định liệu thứ trong tay mình có xứng đáng với vị trí đường chủ hay không, gã ta thậm chí còn hối hận vì vừa rồi mình đã đòi hỏi nhiều.
Gã ta biết tính tình của Cầu Hạn, ông ta mà đã nói giết người thì chắc chắn sẽ giết người.
“Chuyện này... Chuyện này, đây là đao phổ Càn Khôn Thất Đao, nếu như không xứng...”
Gã ta còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy hoa mắt, đao phổ trong tay đã biến mất không còn tăm hơi!
Sau đó gã ta nghe thấy tiếng lật sách vang lên phía sau màn treo, đồng thời còn có tiếng hít thở nặng nề của Cầu Hạn.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!