Đối mặt với một đội quân hùng mạnh như vậy thì dù chúng có kháng cự cũng vô ích và không thể tạo ra bất kì sát thương đáng kể nào.
Đám thân tín của Hoàng Minh Yên cũng hoàn toàn bị tiêu diệt sạch sẽ trong trận chiến.
Tất cả những kẻ đến thung lũng Ngạc Na tối nay đều không thể trốn thoát. Những kẻ bị thương nặng bị các binh sĩ tìm thấy khi đang dọn dẹp chiến trường đều được hưởng một phát súng ân huệ cuối cùng.
Quả là một lưới bắt gọn cá! Toàn bộ bang Hổ Báo, Trương gia, thân tín của Hoàng Minh Yên đều có mặt tại đây, tạo điều kiện cho Lê Uy Long tiêu diệt sạch sẽ chỉ trong mười phút!
Mặc dù toàn bộ quá trình diễn ra mẻ lưới có vẻ ly kỳ, nhưng thực tế đều kết thúc như mong đợi của Lê Uy Long.
Trước đây Lê Uy Long đã nói với Thiên Thành rằng anh sẽ chơi một ván cờ lớn với ba lực lượng hắc ám của thành phố Quốc Hòa, một ván cờ nguy hiểm nhưng cuối cùng anh đã hoàn toàn lách qua khe cửa hiểm nguy để giành chiến thắng.
Ba thế lực tàn ác trong thành phố Quốc Hòa đã bị xóa sổ. Bây giờ đã đến lúc tính sổ với ông lớn đằng sau chúng, Trương Minh Thành!
"Anh Long, anh bị thương khá nhiều. Vết thương trên chân anh vẫn còn chảy máu. Anh hãy để quân y cầm máu và điều trị thương tích cho anh!" Thiên Thành ôn tồn nói với Lê Uy Long.
"Được rồi, tôi biết. Cậu hãy sắp xếp cho binh lính xử lý chỗ xác chết này một cách thỏa đáng!" Lê Uy Long nói.
"Vâng!" Thiên Thành trả lời đúng theo tác phong nhà binh và quay người đi làm nhiệm vụ.
Lê Uy Long không vội vàng đi cầm máu vết thương. Thay vào đó, anh đến chiếc xe bọc thép Chu Nhược Mai, Ngô Tường Ninh và Tú Hằng đang ngồi, mở cửa xe và nói với họ: "Trận chiến kết thúc rồi. Nếu các cô ở trong mà thấy buồn chán thì có thể ra ngoài đi dạo vài vòng với tôi."
Chu Nhược Mai, Ngô Tường Ninh và Nguyễn Tú Hằng gật đầu và ra khỏi xe.
Nhìn những xác chết la liệt, những dòng suối máu chảy khắp mọi nơi trong thung lũng Ngạc Na, bọn họ quay đầu đi không dám nhìn thẳng
"Lê Uy Long, anh với quân đoàn này có mối quan hệ gì vậy? Tại sao họ lại đột ngột tới để giải cứu chúng ta?" Chu Nhược Mai tò mò hỏi.
"Đây là sư đoàn tôi tham gia lần trước khi chiến đấu ở chiến trường miền Tây. Biết tôi đang gặp nguy hiểm nên họ đến để giải cứu." Lê Uy Long ngập ngừng nói. Anh quyết định vẫn nên bảo mật danh tính của mình trong thời gian trước mắt.
"Họ ở tận chiến trường phía Tây thì làm sao họ có thể đến nhanh như vậy?" Chu Nhược Mai hỏi lại.
"Họ nghe tin cha tôi bị giết bởi những kẻ này nên họ muốn đến để trả thù cho bố tôi. Vì vậy họ đã đóng quân bên ngoài thành phố từ lâu." Lê Uy Long cố gắng tìm một cái cớ cho hợp tình hợp lý.
"Để trả thù cho cha anh, họ thực sự đã huy động chừng ấy con người và phương tiện đi cả một quãng đường xa đến thế sao?"
Dĩ nhiên, Chu Nhược Mai sẽ không tin lời Lê Uy Long hoàn toàn. Mặc dù không nằm trong quân đội, cô cũng biết không thể nào huy động ngay lập tức một đội quân vừa tinh nhuệ vừa hùng hậu đến thế.
"..." Lê Uy Long toát mồ hôi hột. Có vẻ nói dối không phải là sở trường của anh. Hơn nữa một lời nói dối tốn của anh nhiều sức lực quá! Ắt phải bằng cả 10.000 lời nói thật dồn lại!
"Có lẽ đoàn quân của chúng tôi có lòng trung thành rất lớn. Vả lại bây giờ không có chiến tranh trên chiến trường phía Tây nên họ có thể ở đây nhanh chóng như vậy!" Lê Uy Long cố gắng duy trì để đứng vững trước đôi mắt trong trẻo như nước hồ thu của người vợ mà anh rất mực yêu thương dù không thể thể hiện thành lời.
Chu Nhược Mai nhìn Lê Uy Long bằng một vẻ mặt hết sức ngây thơ và lương thiện, rồi hỏi: "Có phải vì anh biết có đội quân này chờ sẵn bên ngoài thành phố nên anh luôn tự tin nói rằng anh sẽ không sao khi bắt buộc phải giết người không?"
"À ! Ừm! Đúng vậy. Em rất thông minh." Lê Uy Long trìu mến nhìn vợ mình khen ngợi.
"Vậy… với những người vừa bị bắt đi, anh dự định làm gì với họ?" Chu Nhược Mai hỏi lại.
"Bây giờ em đừng vội quan tâm tới vấn đề này. Ngày mai em sẽ biết. Vết thương ở chân tôi vẫn đang chảy máu nên… nên tôi sẽ đến chỗ những bác sĩ quân y để họ cầm máu đã."
Không thể tiếp tục đối diện với Chu Nhược Mai nhiều như vậy trong lúc này nên Lê Uy Long vội chuyển chủ đề. Anh vội vã tiến về phía các bác sĩ quân y.
Nhớ đến Ánh Hạ đã vì cứu mọi người mà bị thương nặng, Chu Nhược Mai, Ngô Tường Ninh và Nguyễn Tú Hằng cùng đi tìm cô.
Vũ Hải nhận lệnh hỏa tốc từ Lê Uy Long liền ngay lập tức phái một đội quân tinh nhuệ đến bắt giữ Trương Minh Thành.
Khi Chu Nhược Mai, Ngô Tường Ninh và Nguyễn Tú Hằng đến chỗ chiếc xe quân sự, Ánh Hạ đã được các nữ quân y băng bó xong các vết thương.
Ngoại trừ cú đánh mạnh vào đầu, các vết thương khác trên cơ thể Ánh Hạ đều là những thương tổn phần mềm, không có gì đáng ngại. Tuy nhiên bị mất máu quá nhiều nên cơ thể cô còn yếu.
"Đội trưởng Ánh Hạ. Cô thực sự vô cùng can đảm! Chúng tôi không biết nói gì để cảm ơn cô vì đã dũng cảm cứu chúng tôi như thế!" Chu Nhược Mai nói một cách chân thành, mắt rưng rưng lệ.
"Không có gì. Bảo vệ mọi người cũng là nhiệm vụ của tôi." Ánh Hạ nói.
"Đại úy Ánh Hạ. Cô là nữ cảnh sát đẹp nhất, giỏi nhất và dũng cảm nhất tôi từng thấy! Cảnh mình cô khổ chiến với cả ngàn người vừa nãy thật sự là vô song!"
Nguyễn Tú Hằng thốt lên. Là một tiểu thuyết gia nên cô biết cách ăn nói hơn hẳn Chu Nhược Mai. Tuy nhiên mọi lời của cô nói với Ánh Hạ đều rất chân thành.
"Cảm ơn!" Ánh Hạ khiêm tốn nói.
"Đội trưởng Ánh Hạ, nếu không phải lúc nãy cô đã đến kịp thì chúng tôi sẽ không biết đã thê thảm tới mức nào. Cảm ơn cô rất nhiều!" Ngô Tường Ninh cũng nói.
"Các cô không cần phải cảm thấy áy náy hay biết ơn như thế. Các cô bị bắt đi như thế, bản thân tôi là một cảnh sát, dĩ nhiên là tôi phải đến cứu mọi người rồi." Ánh Hạ hết sức khiêm nhường.
"Những vết thương của cô giờ thế nào?" Chu Nhược Mai lo lắng.
"Không sao đâu. Chỉ là chấn thương ngoài da thôi." Ánh Hạ khoát tay.
"Trời! Nhìn cả người cô toàn máu là máu, chúng tôi sợ chết khiếp!" Chu Nhược Mai kêu lên.
...
Trong lúc mấy người phụ nữ trò chuyện với nhau, Lê Uy Long cũng đang điều trị vết thương trong một chiếc xe khác.
Trình độ của các bác sĩ quân đội này cao hơn nhiều so với các bác sĩ trong bệnh viện, các loại thuốc họ sử dụng cũng là những loại tốt nhất. Chốc lát sau, vết thương của Lê Uy Long đã được cầm máu và băng bó xong xuôi. Anh đến chỗ các cô gái và bảo:
"Bây giờ không còn sớm nữa. Chúng ta hãy về thôi!"
"Được. Nhưng giờ không có xe hơi, làm sao chúng ta có thể về đây?" Chu Nhược Mai nhìn ra bên ngoài lo lắng.
Lê Uy Long định phái một chiếc xe bọc thép để đưa mọi người về nhưng chợt cảm thấy quá phô trương nên anh nói với Ánh Hạ:
"Đội trưởng Ánh Hạ. Cô có thể cho chúng tôi về bằng xe của cô không?"
"Tất nhiên là được. Nhưng tôi đang bị thương thế này, tôi không thể lái xe." Ánh Hạ giơ cánh tay băng trắng lên nói.
"Tất nhiên cô không cần lái xe. Để tôi lái." Lê Uy Long nói.
"Cũng được. Vậy anh xem có thể nhờ ai đó giúp lật xe của tôi lên xem nó có còn chạy được nữa không đã." Ánh Hạ chỉ về phía chiếc xe mà lúc nãy đã bị đám đông hò nhau lật xuống.
"Không thành vấn đề. Các cô đợi ở đây một lát, tôi sẽ nhờ người ngay." Lê Uy Long nói xong liền quay người đi về phía Thiên Thành.
Chu Nhược Mai, Ánh Hạ, Ngô Tường Ninh và Nguyễn Tú Hằng đứng đợi tại chỗ.
"Cậu giúp tôi lật chiếc xe đó lại." Lê Uy Long chỉ vào chiếc xe bị lật của Ánh Hạ và nói với Thiên Thành.
"Được, Anh Long!" Thiên Thành ngay lập tức bước tới chiếc xe, dùng hai tay đỡ lấy và đẩy mạnh. Chiếc xe được lật lại ngay lập tức!
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!