"Cháu mới nghe nói rằng hôm nay, rất nhiều nhân vật có máu mặt trong thành phố đã tham dự lễ tưởng niệm của cha Lê Uy Long!" Chu Hoàng Lâm hớt hải nói.
"Cái gì? Lão già què quặt bẩn thỉu đó, có người nổi tiếng nào trong thành phố này lại muốn tham dự lễ tưởng niệm ông ta chứ?" bà Chu nghi ngờ hỏi lại.
"Thế mà có rất nhiều đấy bà! Những người nổi tiếng từ mọi tầng lớp trong thành phố đều đã đến rồi, cả chỉ huy căn cứ phía Nam cũng đã đến!" Chu Hoàng Lâm nói.
"Hả? Vũ Hải đó cũng lại tham gia nữa à?" Nghe tới đây thì bà Chu hoàn toàn ngạc nhiên. Bà ta không thể ngờ rằng một người đàn ông quyền lực thâm hậu như Vũ Hải lại hết lần này đến lần khác giúp Lê Uy Long mở mày mở mặt như vậy. Hai người này rốt cuộc có quan hệ gì?
"Vâng! Không chỉ Vũ Hải, còn có một đội quân hàng ngàn người không rõ từ đâu đến cũng tham gia, và cả một nhóm cựu chiến binh cũng có mặt. Rất nhiều công dân trong thành phố chúng ta cũng đến! Hôm trước, Lê Uy Long đã nói sẽ tổ chức một lễ tưởng niệm lớn cho cha mình. Xem ra hắn ta làm thật rồi!!" Chu Hoàng Lâm cũng chỉ vừa nghe được những điều này từ bên ngoài, vì vậy anh ta đã vội vã trở về thông báo.
"Chúng tôi lại bỏ lỡ một sự kiện lớn nữa rồi. Thôi! Dương nhi! Mau bảo cha mẹ cháu và mọi người trong gia đình tạm gác những việc họ đang làm lại và tập hợp ngay ra đây cho ta. Chúng ta nhất định phải tham gia lễ tưởng niệm đó để có cơ hội làm quen với những nhân vật lớn này!", bà Chu hào hứng nói.
"Nhưng bà ơi, trước đây khi Lê Uy Long mời chúng ta, chúng ta không có động thái gì cả, cũng chưa từng nhận lời. Nếu bây giờ đột nhiên lại đi thì có phải rất mất mặt không?" Chu Hoàng Lâm nói.
Lê Uy Long dù sao vẫn là người làm rể trong gia đình họ Chu này. Cho dù chúng ta có thay đổi ý định bây giờ mới tham gia thì những người khác cũng chỉ nghĩ rằng chúng ta đến trễ. Đây là một cơ hội tuyệt vời để kết thân với những nhân vật bề thế và danh gia vọng tộc. Chúng ta không thể bỏ lỡ nó được! Vì vậy hãy bảo mọi người nhanh chóng chuẩn bị đi!", bà Chu hớn hở nói.
"Được rồi, vậy giờ cháu sẽ đi chuẩn bị!" Nói xong, Chu Hoàng Lâm lập tức đi gọi cha mình – Chu Hữu Lộc lúc này đang làm việc tại công ty Chu Thành và Thúy Họa, người đang ngồi chơi mạt chược với những người khác.
...............
Cùng lúc đó, trong Nghĩa trang Linh Sơn......
Thấy rằng tất cả những khách mời của lễ tưởng niệm đều đã đến, Lê Uy Long nói với Thiên Thành: "Hãy bảo những công dân không liên quan trở về nhà để những người lính thiết quân luật đứng xung quanh, đừng để mọi người đến quá gần."
"Vâng!" Thiên Thành biết rằng Lê Uy Long sắp bắt đầu ra tay giết những tội nhân liên quan đến cái chết của cha mình để trả thù cho ông ấy. Vì vậy anh ta đã yêu cầu những công dân không liên quan đến vụ việc giải tán trước.
"Khi sơ tán mọi người, đừng làm ra vẻ quá hung hăng. Dù sao, họ cũng đã đến đây để tưởng niệm cha tôi. Hãy lịch sự với họ!" Lê Uy Long nói thêm.
"Được rồi, tôi hiểu." Thiên Thành nói.
Sau đó, Thiên Thành đã ra lệnh cho những người lính của anh mời những người dân đứng xung quanh ra khỏi khu vực nghĩa trang.
Quá nhiều công dân đã đến để bày tỏ lời chia buồn, và phải mất khoảng nửa giờ mới có thể di tản tất cả.
Lâm Khánh Hoa, Bích Loan và những người khác cũng được mời ra khỏi Nghĩa trang Linh Sơn.
Sau khi các công dân không liên quan đã được sơ tán hết, những người lính đứng bao vây xung quanh và ngăn cản không để họ quay lại tiếp cận khu vực nghĩa trang nữa.
"Mang tất cả tù nhân ra đây!" Lê Uy Long nói sau khi thấy tình hình đã tạm ổn.
"Vâng!" Thiên Thành nghe lệnh và ra hiệu cho cấp dưới đem những tù nhân tới.
Tạ Ngọc Liên, Trương Minh Nghị, Phan Hoài Lan, Trương Minh Trí, Hoàng Minh Yên, Cao Kim Bình, Võ Trung Hiếu, Lưu Bảo Thục và Ngụy An Khánh đều bị giam trong cùng một chiếc xe quân sự, trong khi Trương Minh Thành bị quân của Vũ Hải bắt giữ và giam trong một chiếc xe khác.
Hai chiếc xe quân sự đang giam giữ các tù nhân đã đậu sẵn bên ngoài nghĩa trang và được các binh sĩ bảo vệ.
Tuy nhiên, người dân không hề biết rằng những tên sát nhân đã giết Dương Văn Đoàn và những kẻ phạm tội cực kỳ nghiêm trọng như Hoàng Minh Yên, Cao Kim Bình và Trương Minh Thành đang bị giam giữ trong hai phương tiện quân sự này.
Một lúc sau, hai chiếc xe lần lượt được lái vào Nghĩa trang Linh Sơn một cách chậm rãi.
Tới một vị trí cách ngôi mộ của Dương Văn Đoàn khoảng 50 mét, hai chiếc xe dừng lại.
Sau đó, một nhóm binh sĩ thiện nghệ lần lượt áp giải các tù nhân ra khỏi xe!
Tạ Ngọc Liên, Hoàng Minh Yên, Cao Kim Bình, Trương Minh Thành và những tù nhân khác đã được áp giải ra khỏi xe. Họ trông thấy rằng mình đang bị bao vây bởi vô số binh lính, bên cạnh đó còn có cả những cựu chiến binh đang cau có. Cả Vũ Hải và Lưu Bảo Kim cũng có mặt ở đây. Tất cả đều nhanh chóng trở nên tái nhợt và run rẩy.
Đặc biệt là Trương Minh Trí và Lưu Bảo Thục, hai kẻ đã trực tiếp giết chết Dương Văn Đoàn bằng những đòn chí mạng. Khi nhìn thấy ngôi mộ của ông Dương sừng sững ngay trước mặt, bức ảnh chân dung của ông treo ở chính giữa, đôi chân của những người này đều run lên bần bật và dường như không thể nào đứng vũng được.
Chứng kiến những đội ngũ hùng hậu đứng xung quanh mình lúc này, bọn chúng đều có linh cảm chẳng lành, biết rằng mình sắp phải đối mặt với một thảm họa diệt vong.
"Phong Thành, tại sao cả con cũng bị bắt?" Tạ Ngọc Liên bất chợt trông thấy người con trai cả của mình – một người nằm trong ban lãnh đạo của thành phố, cũng đã bị bắt và đang được áp giải xuống từ chiếc xe bên cạnh, bà ta không thể tin vào mắt mình.
Tạ Ngọc Liên đã hy vọng rằng con trai mình có thể đứng ra giải cứu bản thân và những thành viên khác của Trương gia, nhưng không ngờ đến chính ông ta cũng đã bị bắt!
"Mẹ còn hỏi con nữa sao? Mẹ đi mà hỏi thằng cháu đích tôn của mẹ ấy!! Có bao nhiêu người thì nó không giết, lại đi giết cha nuôi của Lê Uy Long làm gì? Chuyện đã đến nước này rồi, còn không mau xin lỗi họ đi! Nếu mẹ không làm được điều đó thì tất cả chúng ta sẽ chết!" Trương Minh Thành giận dữ gào lên.
Ông ta biết rằng mình rơi vào tình thế này, âu cũng đều là do gia đình liên lụy!
Nếu ngay từ đầu họ không nhắm vào Lê Uy Long, họ sẽ không yêu cầu ông ta gọi cho Hoàng Minh Yên để lên kế hoạch giết người. Nếu ông ta không vì gia đình mà nhúng tay vào chuyện này thì đã không phải đào tẩu gì cả, và đương nhiên cũng sẽ không bị bắt.
"Tất cả đều là lỗi của tên nghiệt tử Trương Minh Trí. Nếu nó làm mấy chuyện xằng bậy ở bên ngoài và giết chết Dương Văn Đoàn, chúng ta sẽ không rơi vào thảm cảnh như thế này." Tạ Ngọc Liên từ đầu đến cuối luôn một mực bảo vệ cháu đích tôn Trương Minh Trí của mình. Chỉ đến khi sắp chết, bà ta mới nhận ra rằng mình đã sai lầm.
"Bà ơi, cháu không ngờ là chỉ giết một lão già lại gây ra thảm họa như vậy! Nếu biết trước, dù có một trăm lá gan cháu cũng không dám!" Trương Minh Trí khóc lóc nói.
"Tất cả im ngay! Giờ không phải lúc các người được phép nói!!" Lê Uy Long lạnh lùng quát lớn.
“Lê Uy Long, cậu định làm gì chúng tôi?" Phan Hoài Lan run rẩy hỏi.
Lê Uy Long không trả lời Phan Hoài Lan, chỉ quay lại nói với Chu Nhược Mai, Ánh Hạ, Ngô Tường Ninh, Nguyễn Tú Hằng cùng với bố mẹ vợ mình và những người khác: "Mọi người hãy ra ngoài trước đợi tôi!"
Lê Uy Long sắp xử tử tất cả những kẻ giết người và tội nhân này, anh không muốn để cho Nhược Mai và những người khác phải chứng kiến cảnh tượng đẫm máu này.
"Uy Long, không lẽ anh định sẽ bí mật xử tử tất cả bọn họ sao?" Ánh Hạ ngạc nhiên hỏi.
"Không phải là một vụ hành quyết bí mật, mà là một phiên tòa công khai, một cuộc hành quyết công khai. Đại úy Vũ Hải, sĩ quan Lưu và tất cả các đồng đội cũ của cha tôi đều có mặt, họ sẽ làm chứng cho vụ hành quyết này và tìm kiếm công lý cho cha tôi." Lê Uy Long ôn tồn nói.
"Vậy tại sao anh không muốn để chúng tôi xem?" Ánh Hạ hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!