Cao Kim Bình nghe những lời kết tội của Lê Uy Long mà ù cả hai tai. Hắn gần như đã hoàn toàn mất đi tri giác.
"Lê Uy Long, mặc dù tôi có tội, nhưng tội của tôi vẫn không đáng phải chết. Anh có quyền gì để xử tử tôi?" Lúc này, Hoàng Minh Yên đã hồi lại được một hơi, lại tiếp tục giở giọng điệu của một kẻ nắm quyền lâu năm ra chất vấn.
"Chừng nào tao còn là một Tổng tư lệnh Quân đội quốc gia thì tao vẫn có quyền đưa mày vào chỗ chết!" Lê Uy Long dằn mạnh từng tiếng.
"Nhưng, cuối cùng tôi đã không giết anh, tôi cũng không hủy hoại vợ anh. Tội của tôi vẫn chưa đáng chết!" Hoàng Minh Yên gắng sức cãi.
"Là Giám đốc Công an thành phố, mày thông đồng với lũ xã hội đen để giết người, che giấu tội ác của Trương gia và bang Hổ Báo, hủy bỏ bằng chứng chúng giết cha tao. Đêm qua ở thung lũng Ngạc Na mày thậm chí còn điên cuồng phạm tội. Luật pháp không bắt mày chết thì hãy để luật trời xử tử mày!" Lê Uy Long không ngừng vạch trần những tội lỗi xấu xa của hắn.
"Không! Không! Tôi muốn kháng cáo, tôi muốn yêu cầu tòa án xét xử! Ngay cả khi tôi có tội, anh cũng không thể xử tôi một cách riêng tư như ở nơi này được!"
Bây giờ Hoàng Minh Yên chỉ ước được ra tòa còn hơn là để Lê Uy Long xử tội.
"Một Tổng tư lệnh Quân đội như tao thẳng tay xử lý một cấp dưới nhỏ nhoi như mày thì dù mày có kháng cáo lên Tòa án tối cao hay đi hỏi tất cả những công dân của Long Quốc này cũng không ai dám bào chữa, tranh biện cho mày, một tên tham quan độc ác!" Lê Uy Long nói rất độc đoán.
"Không! Thật ra thì tối qua tôi chỉ hoàn toàn làm theo lệnh của Trương Minh Thành. Tôi không phải là chủ mưu, tôi chỉ bắt buộc phải làm theo lệnh của người khác nên tội tôi không đáng phải chết!" Hoàng Minh Yên vùng vẫy trong tay hai người lính. Đối mặt với cái chết, như mọi tù nhân chuẩn bị bị xử tử khác, hắn thể hiện một nỗi sợ hãi vô cùng tận.
"Mày không phải lo. Lẽ dĩ nhiên tao sẽ xử Trương Minh Thành. Mặc dù mày không phải chủ mưu nhưng những việc mày đã làm đêm qua thì không lời nào có thể bào chữa được. Mày không xứng đáng được sống trên đời!" Lê Uy Long căm giận.
Hoàng Minh Yên ngã ngồi xuống đất, như một con chó chết, toàn thân vô lực hoàn toàn. Hắn không bao giờ nghĩ rằng một Giám đốc Công an Thành phố như hắn lại có ngày sa cơ, đối diện với cái chết trong hoàn cảnh kinh hoàng như vậy!
Tới lúc này hắn không còn gì để nói.
Hắn đã rõ ràng, Lê Uy Long nắm quyền sinh quyền sát trong tay, giết một tội đồ như hắn vốn dễ dàng như lật sấp bàn tay. Lúc này trong lòng hắn tràn ngập sự hối hận muộn màng. Hối hận vì đã mờ mắt vì tiền mà thông đồng với gia đình họ Trương và bang Hổ Báo lợi dụng những kẽ hở của luật pháp để hại người và trục lợi cho bản thân.
Bây giờ hắn chỉ ước đây hoàn toàn chỉ là một giấc mơ, khi hắn tỉnh dậy mọi thứ đều đã ổn.
"Công lý có thể được thực thi hơi muộn, nhưng chắc chắn sẽ được thực thi. Đây chính là lúc chúng mày phải trả giá cho những tội lỗi mà chúng mày đã gây ra từ trước tới giờ." Lê Uy Long lạnh lùng nói.
Như tiếng sét đánh giữa trời xanh. Tai của Hoàng Minh Yên và Cao Kim Bình ù đi hoàn toàn khi nghe Lê Uy Long phán xử.
"Kéo Hoàng Minh Yên và Cao Kim Bình lên. Xử bắn!" Lê Uy Long hét lớn.
Bốn người lính lập tức bước tới kéo Hoàng Minh Yên và Cao Kim Bình đến trước bia mộ của Dương Văn Đoàn.
Hai người lính theo sau, chuẩn bị thực hiện vụ hành quyết.
"Không! Đừng bắn tôi!"
"Tôi không muốn chết! Tôi thực sự không muốn chết!"
Hoàng Minh Yên và Cao Kim Bình khóc lóc cầu xin.
Khi phải đối mặt với cái chết, ai ai cũng đều sợ hãi, cho dù đó là một vị Giám đốc Công an thành phố hay là một gã đại ca sừng sỏ giết người không ghê tay thì khi cái chết rơi xuống đầu chúng, chúng cũng vẫn sợ hãi như thường.
"Cầu xin, khóc lóc cái gì? Các người đã đánh Ánh Hạ đến mức trọng thương, vậy mà vẫn còn không tha cho cô ấy, muốn hủy hoại cả một con người đang nhuộm đầy những máu. Chúng mày có còn là con người nữa hay không? Chúng mày không muốn phải chết thế này thì đừng làm những tội ác tày trời như thế! Số phận của chúng mày hôm nay chính là kết quả của những hành động trong quá khứ của chính các người!" Lê Uy Long gầm lên.
"Tôi không dám nữa. Làm ơn cho tôi một cơ hội khác!" Hoàng Minh Yên khản tiếng cầu xin.
"Hoàng Minh Yên, đồ đê tiện! Hành động của cha tao vốn chính trực, trượng nghĩa là thế mà mày lại dám xuyên tạc hành động ấy của ông, nói rằng đó chỉ là một vụ ẩu đả thông thường. Mày không chết thì làm sao có thể an ủi vong linh của cha tao trên trời được?" Lê Uy Long giận dữ hét to.
"Tha cho tôi đi mà! Tôi xin anh! Miễn là anh tha cho tôi sau này tôi làm con bò, con ngựa cho anh cũng được!" Cao Kim Bình cũng rối rít cầu xin.
"Đúng! Đúng! Miễn là anh tha cho tôi, tôi sẵn sàng từ bỏ hoàn toàn cái ghế Giám đốc này để làm một người bình thường thôi." Hoàng Minh Yên vừa giãy dụa vừa thề thốt.
"Nếu đã biết ngày hôm nay, tại sao các người lại để tay mình nhúng chàm như vậy? Không phải trước đây các người không tin vào quả báo sao? Bây giờ thì hãy hét to lên nữa đi. Chuẩn bị, bắn!" Lê Uy Long thét.
"Đoàng!"
"Đoàng!"
Hai phát súng đã kết liễu hai tên đầu sỏ gian ác!
Thêm hai xác chết nằm sóng sượt trước mộ Dương Văn Đoàn.
Hai kẻ độc ác cuối cùng đã nhận một hình phạt thích đáng.
Cuộc đời tội lỗi của chúng cuối cùng cũng bị kết thúc bởi Lê Uy Long.
Hoàng Minh Yên, Cao Kim Bình muốn xử tử Lê Uy Long tại thung lũng Ngạc Na đêm qua, nhưng cuối cùng chúng không ngờ lại bị Lê Uy Long xử tử.
Tạ Ngọc Liên, Trương Minh Thành, Trương Minh Nghị, Phan Hoài Lan, Trương Minh Trí chứng kiến cái chết của Hoàng Minh Yên, Cao Kim Bình, Võ Trung Hiếu, Ngụy An Khánh và Lưu Bảo Thục mà sợ tới vỡ mật.
Loại cảm giác này giống như một đám gà bị nhốt chung một chuồng, chờ đợi người ta đến bắt giết từng con rồi không biết tiếp theo sẽ là con gà nào bị giết tiếp.
Thà chết ngay còn đỡ khổ hơn kiểu nhấp nhổm chờ đợi cái chết sẽ đến với mình bất kể khi nào như thế này. Bang Hổ Báo và Hoàng Minh Yên đều đã bị xử tử, bây giờ đến lượt nhà họ Trương, ai sẽ là kẻ tiếp theo phải lìa đời?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!