Lê Hồng Ngọc thì hoàn toàn bị sốc khi thấy Thiên Thành hạ gục những vệ sĩ này ngay tắp lự như vậy. Cô không ngờ rằng bạn của Lê Uy Long lại mạnh đến thế!
Nhưng Lê Uy Long thì không quan tâm lắm đến chuyện này. Tất cả đều đã nằm trong dự đoán của anh.
"Bây giờ, ông còn muốn đuổi chúng tôi ra không?" Thiên Thành lạnh lùng hỏi.
Dương Văn Đức vừa chứng kiến sức mạnh khủng khiếp của Thiên Thành, ông ta còn dám nói gì nữa?
Ông ta thậm chí còn không dám nghĩ đến chuyện gọi thêm nhân viên bảo vệ tới. Đến cả những vệ sĩ chuyện nghiệp này cũng đã bị Thiên Thành hạ gục chỉ trong vài giây, nhân viên bảo vệ có thể làm gì được anh ta chứ?
"Tôi chỉ muốn được yên ổn ăn bữa cơm với cô giáo Lê Hồng Ngọc ở đây. Nếu ông không còn việc gì để làm, xin vui lòng ra ngoài nhanh đi!!" Lê Uy Long nói một cách lạnh lùng, thậm chí không hề nhìn Dương Văn Đức.
"Tôi là chủ sở hữu của khách sạn này, anh còn dám đuổi tôi đi sao?" Dương Văn Đức vô cùng tức giận.
"Chủ sở hữu khách sạn này thì sao? Ông chủ thì có quyền gây rối trong bữa ăn của khách à? Nếu ông rảnh rỗi như vậy, chi bằng ghé qua nhà bếp hỏi xem thức ăn đã sẵn sàng chưa, tại sao họ phục vụ lâu như vậy!" Lê Uy Long thản nhiên nói.
"Này quản lý, những người này... họ rốt cuộc là ai?" Dương Văn Đức cảm thấy rằng nếu ông ta tỏ ra sợ hãi như vậy thì thật là xấu hổ, vì vậy ông ta đành quay sang hỏi người quản lý khách sạn.
"Tôi... tôi cũng không biết!" Người quản lý nói.
"Họ ăn mặc rất bình thường. Tại sao anh lại để cho họ vào hả? Liệu họ có tiền để trả cho bữa ăn này không?" Dương Văn Đức nói.
Người quản lý nghe được điều này thì như vừa được khai sáng, anh ta ngay lập tức nói với Lê Uy Long và những người khác bằng một giọng gay gắt: "Nếu anh muốn ăn ở đây, hãy chi trả cho các món ăn trước! Nếu anh không có đủ tiền để thanh toán, tôi sẽ lập tức gọi cảnh sát đến đưa các người đi!"
"Sao lại có chuyện bắt khách phải thanh toán hóa đơn trước khi ăn?" Thiên Thành giận dữ nói.
"Nếu không thanh toán trước, ai mà biết liệu các người có đủ tiền để trả hóa đơn sau khi ăn hay không chứ? Đừng nghĩ rằng có thể ăn chùa ở đây! Thời đại bây giờ, người có tiền mới là vua!", Người quản lý cao giọng nói.
Thiên Thành vẫn muốn lý luận với họ, nhưng Lê Uy Long không muốn tạo thêm bất kỳ mâu thuẫn nào nữa, anh liền nói: "Được rồi, cứ để họ tính toán hóa đơn trước đi, các món chúng ta đã đặt mua hết bao nhiêu, cứ trả tiền cho nó trước là được."
Lê Uy Long thực sự không muốn vướng víu vào những chuyện vớ vẩn như vậy. Anh đến đây chỉ để có một bữa ăn vui vẻ với cô giáo cũ, không phải để gây rắc rối.
Nếu những chuyện rắc rối này vẫn cứ tiếp diễn, có lẽ cô Dung sẽ không còn tâm trạng để ăn nữa.
Cô ấy là một phụ nữ nhã nhặn, anh hoàn toàn không muốn trở nên tàn nhẫn trước mặt cô.
Khi Thiên Thành nghe Lê Uy Long nói điều này, anh ta đành phải nói với đám người của khách sạn: "Các người nghe rồi chứ? Mau giải quyết chuyện tiền bạc này đi. Thích trả hóa đơn trước thì chiều!"
Người quản lý lập tức đi tìm bộ phận hạch toán để lập một hóa đơn.
Các vệ sĩ cũng nhân cơ hội này đứng dậy ngay, tất cả đều xấu hổ đến cùng cực.
Một lúc sau, người quản lý đưa một người phục vụ qua.
"Tổng cộng là 25 triệu 750 ngàn đồng, ai sẽ là người trả hóa đơn này?", Người phục vụ nói.
Thiên Thành im lặng không nói gì, không phải vì anh không muốn trả tiền, mà vì Lê Uy Long đã mời giáo viên của mình bữa ăn này. Nếu anh đứng ra trả hóa đơn, Uy Long chắc chắn sẽ không vui.
Hơn nữa, cô giáo Lê hẳn cũng sẽ buồn bã về việc này. Cô sẽ nghĩ rằng đang phải ăn chầu ăn chực từ một người ngoài cuộc như anh.
Do đó, việc thanh toán này tốt hơn hết là để lại cho Lê Uy Long thực hiện!
Ngay khi nghe tin bữa ăn có giá hơn hơn 25 triệu đồng, Lê Hồng Ngọc bàng hoàng cả người và mồ hôi lập tức vã ra. Chỉ một vài món ăn mà có giá hơn 25 triệu. Xem ra các món ăn trong khách sạn năm sao này thực sự đắt tiền!
"Uy Long à, giá đồ ăn ở đây rất đắt đỏ, chúng ta đừng ăn nữa, hãy nhanh chóng rời khỏi đây! Cô biết nhiều quán ăn bình dân hơn mà vẫn ngon lắm!!" Lê Hồng Ngọc nói.
"Cô Dung, không sao đâu. Em có đủ khả năng chi ra số tiền ít ỏi này mà." Lê Uy Long vừa nói vừa lấy ra tấm Thẻ Rồng tối cao mà Thiên Thành đã đưa cho lần trước.
Từ khi nhận tấm thẻ đặc biệt này từ Thiên Thành, anh chỉ mới sử dụng mất vài trăm đô la để nộp hóa đơn điện thoại, còn sau đó anh cũng không hề sử dụng đến nó.
Hôm nay cả anh và Thiên Thành đều không mang tiền mặt, chỉ có thể sử dụng tạm tấm Thẻ Rồng tối cao này.
Sau khi Lê Uy Long rút tấm thẻ ra, anh nói: "Tôi không có tiền, hãy quẹt thẻ này đi!"
Viên quản lý nhìn thấy một con rồng vàng được in trên chiếc thẻ trong tay Lê Uy Long. Ông ta chưa bao giờ nhìn thấy loại thẻ này từ trước tới giờ. Vì vậy liền nghi hoặc và nói:
"Thẻ của anh là cái này à? Không phải là thẻ thành viên sao? Có tiền trong đó không?"
"Ông cứ quẹt đi rồi sẽ biết có tiền hay không?" Lê Uy Long không buồn giải thích.
"Tôi nói cho anh biết, đồ ăn anh đặt đã được chế biến xong hết rồi. Nếu loại thẻ kì lạ này mà không thanh toán được thì hãy chờ mà bị bắt!" Gã quản lý càu nhàu nói.
Lê Hồng Ngọc cũng chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc thẻ như vậy trước đây, vì vậy cô không thể không lo lắng cho Lê Uy Long. Ngay cả khi chiếc thẻ kỳ lạ đó của Uy Long là thẻ ngân hàng thì liệu cậu ấy có nổi hơn 100 000 000 tiền riêng không?
Cô đã nghe người ta nói rằng thời gian này Lê Uy Long đang ở trong tình trạng thất nghiệp hoàn toàn, và địa vị của cậu ta trong gia đình họ Chu thậm chí không tốt bằng một con chó. Cậu ấy lấy đâu ra nhiều tiền riêng như thế?
Dương Văn Đức thoáng nhìn chiếc thẻ trên tay của Lê Uy Long và rồi mắt ông ta sững lại ngay tại đó không rời đi được.
Nhìn thấy dòng chữ được viết trên tấm thẻ, mồ hôi lạnh của Dương Văn Đức toát ra đầy người.
Mặc dù ông ta chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy một chiếc thẻ như vậy nhưng là một kẻ nhiều năm lăn lộn trên thương trường, ông ta cũng đã nghe người ta nói về một loại Thẻ Rồng tối cao. Loại Thẻ Rồng tối cao này, trên toàn bộ Long Quốc, không có quá năm chiếc!
Thứ mà loại thẻ tối cao này sở hữu không phải là tiền. Những người giàu nhất với tài sản ròng trị giá hàng trăm nghìn tỷ cũng không đủ điều kiện để sở hữu một chiếc Thẻ Rồng tối cao!
Bởi vì tài khoản của chiếc Thẻ Rồng tối cao này hoàn toàn không có tiền, mà chiếc thẻ được kết nối với các ngân hàng lớn. Miễn là chủ sở hữu chiếc thẻ này cần đến, tiền từ các ngân hàng lớn có thể được sử dụng theo ý muốn của họ!
Những người có chiếc Thẻ Rồng tối cao là những người có địa vị nổi bật và có những đóng góp to lớn cho Long Quốc chứ không phải những người giàu có bình thường có thể có!
Nghĩ đến đây, Dương Văn Đức sợ hãi. Liệu có phải người đàn ông ăn mặc bình thường đang đứng trước mặt ông ta lại là một yếu nhân bí mật?
"Thưa ông, thẻ của ông có phải là chiếc Thẻ Rồng tối cao huyền thoại?" Dương Văn Đức hỏi một cách kính cẩn và thận trọng.
Ông ta vẫn không tin rằng Lê Uy Long, kẻ có bộ dạng bên ngoài hết sức tầm thường kia lại là một người cực kỳ cao quý. Biết đâu vì tình thế ép buộc, hắn ta đành lấy chiếc Thẻ Rồng giả mạo ra để đánh lừa mọi người?
Tuy nhiên trước khi xác minh xong xuôi việc này, ông ta vẫn phải cố gắng tỏ ra kính cẩn và lịch sự, bởi vì biết đâu chuyện này là sự thật thì sao?
Viên quản lý và người phục vụ ngạc nhiên vô cùng khi thấy ông chủ đột nhiên tỏ ra tôn trọng Lê Uy Long như thế.
"Các ông đang quan tâm tới quá nhiều thứ đấy! Miễn là tôi có thể trả tiền được bữa ăn thì các ông quan tâm tới việc tôi dùng loại thẻ nào làm gì?"
Lê Uy Long sốt ruột nói. Anh không ngờ rằng gã chủ sở hữu của khách sạn năm sao này thậm chí nhận ra được chiếc thẻ của anh.
"Lấy máy quẹt thẻ ra đây nhanh lên!" Dương Văn Đức nói với người phục vụ.
Nếu chiếc thẻ này thực sự có thể trả tiền thì có nghĩa nó là Thẻ Rồng tối cao thực sự!
Mặc dù hơn một trăm triệu không phải là số tiền lớn, nhưng chiếc thẻ trong tay Lê Uy Long không thuộc về bất kỳ ngân hàng nào, miễn là thanh toán được tiền, điều đó chứng minh nó chính là chiếc Thẻ Rồng tối cao, không phải là đồ giả!
Nghe mệnh lệnh từ phía ông chủ, người phục vụ vội vã đi lấy máy quẹt thẻ. Một lát sau anh ta đã quay trở lại.
Lê Uy Long đưa chiếc thẻ cho anh ta.
Trong những trường hợp bình thường, Lê Uy Long chắc chắn sẽ không sử dụng chiếc Thẻ Rồng tối cao này, nhưng hiện tại anh không mang theo tiền mặt mà anh đã mời cô giáo của mình đi ăn nên anh buộc phải sử dụng nó.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!