Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Long Uy Chiến Thần

Ánh Hạ là một người có trách nhiệm và hoài bão lớn. Cô ấy từ lâu đã muốn thể hiện những tham vọng của mình, nhưng chưa từng có cơ hội cho đến ngày hôm nay.

Bây giờ khi đã được chính thức nhậm chức, cô chắc chắn sẽ từ từ thực hiện những hoài bão của mình.

Nếu cô giống như ngày xưa, không có quyền lực và quá rụt rè thì sẽ không bao giờ làm được những việc lớn.

Ánh Hạ vừa kết thúc cuộc họp, ngay sau khi trở lại văn phòng, một trợ lý đã vội vã xuống báo cáo với cô, nói rằng Lê Uy Long đã đến để gặp cô.

Ánh Hạ rất ngạc nhiên khi biết Lê Uy Long sẽ đến gặp mình. Cô đang định thông báo với anh rằng mình đã trở thành giám đốc mới của Sở cảnh sát, nhưng cô không ngờ anh ta đã đến nhanh như thế.

Nếu Lê Uy Long đã cất công đến đây, Ánh Hạ chắc chắn phải gặp anh ta. Vì vậy cô đã yêu cầu cấp dưới của mình cho phép Lê Uy Long trực tiếp đến văn phòng để gặp cô.

Lê Uy Long đến nơi thấy Ánh Hạ đang ngồi yên lặng trong văn phòng của giám đốc thì nói một cách hóm hỉnh: "Thấy rồi chứ? Tôi đã đoán thì chỉ có chuẩn thôi! Xem ra cô đã thực sự trở thành giám đốc Sở cảnh sát nhỉ, chúc mừng nhé!!"

"Uy Long, tôi cũng đang định thông báo cho anh biết đây, làm sao anh có thể đoán được hay vậy?" Ánh Hạ tò mò hỏi.

"Tôi biết bói toán mà, chỉ cần bấm vài ngón tay là biết ngay!", Lê Uy Long nói.

"Nếu vậy, anh có thể xem giúp tôi xem chừng nào tôi sẽ có bạn trai được không?" Ánh Hạ thản nhiên nói.

"......" Lê Uy Long bỗng toát mồ hôi đầm đìa, "Tôi tưởng cô không muốn kết hôn?"

"Tôi ghét kết hôn thật, chỉ là đang muốn thử xem anh có thực sự giỏi bói toán không thôi, sao hả, anh đoán được chứ?" Ánh Hạ nói.

"Tôi chỉ có thể đoán được những chuyện công việc, không phải là hôn nhân." Lê Uy Long dĩ nhiên không thể đoán được khi nào Ánh Hạ có bạn trai, nên anh chỉ có thể viện cớ như vậy.

"Được, vậy tôi không muốn nói chuyện đó với anh nữa, bây giờ tôi đang rất bận. Mà... hôm nay anh đến tìm tôi có chuyện gì không?", Ánh Hạ hỏi.

"Tôi đến để lấy lại đoản kiếm của mình." Lê Uy Long nói.

Sau khi anh sử dụng thanh kiếm bảo vật của cha mình để tiêu diệt Thất bang sát thủ lần trước ở biệt thự, Ánh Hạ đã lao tới và lấy nó làm vũ khí.

Đó là bảo vật của cha anh, anh nhất định phải gìn giữ thật cẩn thận. Vì vậy anh đã đến tìm Ánh Hạ để lấy lại thanh kiếm, đồng thời muốn xem xem cô đã thực sự trở thành Giám đốc Sở cảnh sát hay chưa.

"Thanh kiếm đó của anh là hung khí giết người, tôi không thể trả lại nó cho anh được, đề phòng trường hợp anh lại dùng nó để giết người một lần nữa." Ánh Hạ từ chối ngay tắp lự.

"....." Lê Uy Long không ngờ Ánh Hạ vẫn chưa để yên cho chuyện này. Dù sao anh cũng chính là người đã giúp cô ngồi vào vị trí giám đốc này, cô ấy đâu cần qua cầu rút ván như thế chứ?

Tuy nhiên, Lê Uy Long hiểu rằng Ánh Hạ không hề biết anh là người đã bí mật giúp đỡ cô. Thanh kiếm đó thực sự là một vũ khí giết người nguy hiểm, nếu có thể sẵn sàng trả lại nó cho anh thì không giống với tính cách của cô ấy chút nào!

"Cô biết đấy, thanh kiếm đó là vũ khí mà cha tôi đã từng sử dụng để giết kẻ thù trên chiến trường ngày trước. Nó là di vật của cha tôi, đồng thời cũng là bảo vật của dòng họ. Tôi thực sự muốn lấy lại làm kỷ niệm. Cô có thể làm ơn trả lại cho tôi không?" Lê Uy Long khẩn khoản.

"Nhưng, tôi biết phải làm gì nếu anh lại giết người bằng con dao này một lần nữa? Chẳng phải như thế đồng nghĩa với việc tôi đã cung cấp cho anh hung khí giết người sao?", Ánh Hạ cau mày nói.

"Không phải cô cung cấp cho tôi vũ khí, mà là đang trao trả đồ vật về đúng với chủ nhân của nó! Đây là chuyện một cảnh sát nên làm mà." Lê Uy Long nghĩ rằng sau khi trải qua nhiều phen sinh tử với Ánh Hạ, cô sẽ có thể cởi mở với anh hơn một chút. Nhưng lúc này xem ra đối với cô ấy, Lê Uy Long vẫn là một người dưng. Để lấy lại thanh kiếm của bố, có lẽ anh chuẩn bị phải đôi co với cô ta.

"Thanh kiếm của anh là một vật phẩm nguy hiểm. Giờ nó đã nằm trong tay tôi, đừng nghĩ đến việc lấy lại nữa." Ánh Hạ nói gay gắt.

"Sao đây? Cô muốn tôi phải ra tay lấy lại nó phải không?" Lê Uy Long hỏi.

"Chẳng qua cũng chỉ là một thanh kiếm cùn, tôi giữ nó cũng chẳng ích gì! Tôi sẽ bán nó đi làm phế liệu." Ánh Hạ vẫn không chịu thỏa hiệp.

"Ấy không, đừng bán thanh kiếm của tôi! Đó là bảo vật gia truyền của gia đình tôi!" Lê Uy Long đột nhiên trở nên lo lắng.

Thanh kiếm của Dương Văn Đoàn rất quan trọng đối với Lê Uy Long. Nó không chỉ có thể phát huy hết khả năng kiếm thuật của Dương gia mà còn là một di vật do ông Dương để lại. Uy Long thực sự muốn lấy lại và giữ nó như một kỷ vật, vì vậy anh mới phải lặn lội đến đây gặp Ánh Hạ.

Sau đó, Lê Uy Long lại nói: "Dù sao, tôi cũng đã từng cứu mạng cô và quét sạch hơn hai trăm tên tội phạm giúp cô, tại sao cô không thể trả lại thanh kiếm đó cho tôi chứ? Cô cũng biết rồi đấy, bố tôi là một cựu chiến binh. Ông ấy đã từng dùng thanh kiếm này để giết kẻ thù trên chiến trường. Nó có một ý nghĩa lịch sử to lớn. Làm sao cô có thể bán một kỷ vật quý giá như thế làm phế liệu? Tôi hứa là sẽ không bao giờ sử dụng thanh kiếm này để giết người nữa. Được chưa?"

Lê Uy Long chưa bao giờ phải cố gắng cầu xin ai đó như thế này trước đây. Nhưng bây giờ anh lại phải xuống nước năn nỉ Ánh Hạ trả lại thanh kiếm bảo vật của người cha nuôi.

"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, anh thật phiền phức, tôi sẽ trả lại nó cho anh được chưa!" Ánh Hạ vừa mới nhậm chức và có rất nhiều việc phải giải quyết. Thấy Lê Uy Long cứ lằng nhằng mãi vì một thanh kiếm cũ mèm. Cô bực mình đến mức đồng ý trả lại anh ta luôn, để anh ta có thể bớt nói lại.

"Vậy tốt quá rồi, nếu cô hứa trả lại nó cho tôi ngay từ đầu thì tôi đâu phải mất công làm phiền cô như thế!" Lê Uy Long mỉm cười.

"Vậy thì đi theo tôi lấy lại thanh kiếm đi!" Ánh Hạ sốt ruột nói trong khi bước ra khỏi văn phòng.

Chỉ một lát sau đó, Lê Uy Long và Ánh Hạ đã quay trở lại với thanh kiếm lớn của anh trên tay.

Sau khi lấy lại món kỷ vật, Lê Uy Long cũng không muốn nán lại Sở cảnh sát lâu thêm nữa, nên anh đã nhanh chóng bỏ đi.

Uy Long không muốn Ánh Hạ điều tra vụ án Lương Tuấn Thịnh khiến Kiều Vy nhảy khỏi tòa nhà. Bởi vì anh đã âm thầm sắp xếp Thiên Thành đi điều tra.

Vụ án này liên quan đến ủy viên hội đồng nhân dân thành phố Quốc Hòa, cô giáo cũ của anh cũng là người có liên quan. Vì vậy anh cần phải tự mình tìm cách giải quyết nó.

Lê Uy Long bước vào chiếc xe jeep gần đó và không lái chiếc Bugatti Veyron vì anh không muốn để lộ danh tính.

Anh đặt thanh kiến lên xe và lái về phía nhà của Lê Hồng Ngọc. Hôm nay, anh muốn cùng Lê Hồng Ngọc đi thăm Kiều Vy và cha của cô ấy.

Vì hôm qua quên xin số điện thoại di động của cô giáo, nên Lê Uy Long phải đến nhà cô một lần nữa để tìm gặp.

Trên đường đến nhà của Lê Hồng Ngọc, Lê Uy Long nhận được một cuộc gọi từ Thiên Thành.

"Anh Long, hai mươi đặc vụ thiện chiến và bác sĩ quân y giỏi nhất đã lên đường đi Quốc Hòa bằng máy bay và họ dự kiến sẽ đến nơi vào lúc 3 giờ chiều." Thiên Thành nói.

"Được rồi, sau khi bác sĩ quân đội đến, hãy kêu ông ấy đến bệnh viện địa phương ngay, còn hai mươi đặc vụ kia thì tùy cậu sắp xếp. Việc đầu tiên cần làm là tịch thu tài sản của Trương gia và băng Hổ Báo." Lê Uy Long nói.

"Vâng, tôi hiểu!" Thiên Thành nói.

..............

Lê Hồng Ngọc không biết rằng Lê Uy Long sẽ đến vào hôm nay. Lúc này, cô ấy đang cất hai trăm triệu đồng mà cậu học sinh cũ đưa hôm qua trong túi xách của mình, sau đó đi xuống cầu thang. Cô cảm thấy không an toàn khi giữ một số tiền lớn như vậy trong nhà và cũng quá nguy hiểm khi mang nó trên người. Cô dự định sẽ gửi số tiền này vào ngân hàng trước, sau đó mới đi gặp bố và Kiều Vy trong bệnh viện.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận