Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Long Uy Chiến Thần

"Cô Dung, đừng khóc, em sẽ giúp cô lấy lại hai trăm triệu đã bị cướp." Lê Uy Long nói.

Anh biết rằng cách duy nhất để khiến Lê Hồng Ngọc cảm thấy tốt hơn là lấy lại tiền cho cô. Bởi vì nếu anh có đưa cho cô một khoản tiền khác, cô giáo sẽ cảm thấy rằng cô nợ anh quá nhiều. Nếu số tiền cô bị cướp được lấy lại, lại là một chuyện hoàn toàn khác.

"Tiền đã bị chúng cướp mất, làm sao em có thể lấy lại được?" Lê Hồng Ngọc hỏi.

"Em có cách của riêng em." Lê Uy Long nói một cách chắc chắn.

"Không phải em đang nghĩ đến việc tìm bọn Bai đầu trọc để lấy lại tiền đấy chứ?" Gương mặt cô giáo trở nên căng thẳng.

"Vâng." Lê Uy Long thừa nhận.

"Đừng có bốc đồng. Đúng là chúng muốn tìm cả em để giải quyết món nợ hôm trước, nhưng may mắn em không có ở đây lúc đó nên chúng mới chuyển sang cướp món tiền trong chiếc túi. Nếu giờ em đi tìm chúng thì chắc chắn sẽ tự chuốc lấy cái chết mà thôi!" Lê Hồng Ngọc nói.

"Thôi được rồi, bây giờ chúng ta sẽ gác chuyện này lại đã. Chúng ta hãy đến bệnh viện để thăm bác trai, nhân tiện để kiểm tra xem cô có bị thương gì không." Lê Uy Long không muốn làm cô giáo lo lắng thêm, vì vậy anh đành đưa cô cùng đến bệnh viện trước.

Để đối phó với nhóm Bai đầu trọc, không cần anh phải tự ra tay cho phiền phức, chỉ cần để Thiên Thành xử lý.

Anh không vội gọi cho Thiên Thành, bởi vì đội quân tinh nhuệ gồm hai mươi binh sĩ đến từ chiến trường miền Tây sẽ sớm được gửi đến thành phố. Đến lúc đó, anh sẽ yêu cầu Thiên Thành dẫn đầu đội quân tiêu diệt Bai đầu trọc cùng đám đồng đảng cuớp bóc của bọn chúng. Và nhất định phải lấy lại tiền cho cô giáo.

Dù sao, Bai đầu trọc có mọc cánh cũng không thể trốn thoát, vì thế hắn có sống thêm vài giờ nữa cũng không đáng để Lê Uy Long bận tâm làm gì.

"Cô ổn, không cần kiểm tra thương tích gì của cô đâu. Tại sao chúng ta lại không báo cảnh sát và nhờ họ giúp đỡ xem liệu có lấy lại được tiền không?"Lê Hồng Ngọc hỏi.

"Em nghĩ rằng không cần đâu. Muốn báo cảnh sát thì chúng ta lại cần phải có thêm lời khai, bằng chứng và nhiều thứ khác nữa, nó quá rắc rối, mà chúng ta vẫn cần đến bệnh viện để thăm bác trai! Mà khả năng lớn là họ cũng không thể tìm lại tiền cho cô được. Nếu mọi việc không thuận lợi như thế, sau này lũ Bai đầu trọc sẽ không để cô yên ổn đâu."

Lê Uy Long biết bây giờ Ánh Hạ đã nhậm chức, nếu Lê Hồng Ngọc báo cảnh sát vụ này, cô có thể bắt được nhóm Bai đầu trọc. Nhưng anh không muốn cảnh sát can thiệp vào chuyện này, anh muốn tự mình giải quyết chúng. Pháp luật vẫn còn quá nhiều kẻ hở, những tên côn đồ kia có bị bắt vào trại thì chỉ sau một thời gian chúng lại có thể trở ra ngoài. Chúng sẽ tìm đến người tố giác là cô giáo của anh để trả thù. Hậu quả lúc đó sợ rằng không tưởng tượng nổi.

"Thôi được rồi. Nếu em thấy rằng không nên báo cảnh sát thì cô sẽ không báo nữa. Nhưng hôm nay cô phải trả tiền thuốc cho bố. Bây giờ cô không có tiền, cô biết phải làm gì đây?" Lê Hồng Ngọc bất lực gục đầu vào hai bàn tay.

"Cô không phải lo lắng về chuyện này. Em vẫn còn tiền trong thẻ. Em sẽ trả cho bác trai tiền mua thuốc." Lê Uy Long mỉm cười nói.

Mặc dù Lê Hồng Ngọc không muốn sử dụng tiền của Lê Uy Long nữa, nhưng cô không có lựa chọn nào khác, cô đành nói:

"Vậy… Vậy cô phải cảm ơn em rất nhiều."

"Cô Dung, cô đừng nói thế. Đây là việc em nên làm." Lê Uy Long nói.

"Vậy thì đừng nói thêm gì nữa. Chúng ta hãy đến bệnh viện càng sớm càng tốt." Cô giáo thở phào nhẹ nhõm.

"Vâng." Thế là Lê Uy Long lái xe và đưa Lê Hồng Ngọc đến bệnh viện.

Cả ông Lê Hùng Thanh và Kiều Vy đều được điều trị y tế tại Bệnh viện Nhân dân. vài ngày trước Lê Uy Long cũng đã điều trị chấn thương chân ở đây, nhưng bệnh viện này quá lớn đến nỗi anh không gặp Lê Hồng Ngọc trong bệnh viện vào lúc đó.

Khi Lê Uy Long xuất hiện trong Bệnh viện Nhân dân, ngay lập tức anh đã thu hút sự chú ý của nhiều y tá bệnh viện.

Bởi vì đêm đó, nhiều y tá đã chứng kiến cảnh Lê Uy Long bị Hoàng Minh Yên bắt đi. Họ cũng biết rằng Lê Uy Long và Ánh Hạ đã quét sạch hơn hai trăm tên tội phạm ở Thung lũng Ngạc Na. Trong lòng họ hai người thực sự là những anh hùng vĩ đại.

Do đó, khi Lê Uy Long xuất hiện trở lại trong bệnh viện, tất cả đều bất ngờ và ngưỡng mộ.

Tối qua nữ y tá Bích Loan trực đêm. Nên hôm nay cô bé đang được nghỉ và không ở trong bệnh viện.

Lê Hồng Ngọc có một chút ngạc nhiên về việc tại sao rất nhiều y tá ở đây lại nhìn Lê Uy Long một cách ngưỡng mộ và thần tượng như vậy.

Tuy nhiên cô đơn giản chỉ nghĩ cậu học sinh Lê Uy Long của mình cao ráo, đẹp trai nên có thể thu hút sự chú ý của nhiều cô gái trẻ.

Lê Uy Long đi theo Lê Hồng Ngọc đến cạnh giường của Lê Hùng Thanh và thấy bố cô giáo bị băng bó khắp người, hầu như ông không thể nào cử động. Lê Uy Long cảm thấy trong lòng có phần bất nhẫn.

"Bố, nhìn này! Học sinh của con, Lê Uy Long đến thăm bố." Lê Hồng Ngọc nói ngay khi cô vừa bước vào.

Lê Hùng Thanh ngước mắt lên và thấy Lê Uy Long đang bước lại gần, ông vô cùng ngạc nhiên và hạnh phúc.

"Lê Uy Long, sao cháu lại ở đây?" Lê Hùng Thanh hỏi.

Lê Uy Long thường đến thăm nhà ông trước đây nên đương nhiên là ông sẽ nhận ra anh ngay.

"Bác Thanh, cháu nghe cô Dung nói rằng bác bị thương nặng và phải nằm viện, vì vậy cháu đến thăm bác. Tình hình của bác ra sao rồi ạ?" Lê Uy Long hỏi.

"Ồ, xương ở cả hai chân của bác đều bị gãy. Bác cũng không biết liệu sau này mình có thể khỏe hơn được không?" Lê Hùng Thanh buồn rầu.

"Bác Thanh, bác đừng lo lắng. Cháu đã mời một bác sĩ rất giỏi đến và chữa trị cho bác. Ông ấy sẽ đến bệnh viện vào buổi chiều nay và chắc chắn sẽ chữa lành cho bác." Lê Uy Long nói.

"Lê Uy Long, em mời bác sĩ đến khám và điều trị cho bố cô khi nào?" Lê Hồng Ngọc ngạc nhiên hỏi. Cô chưa bao giờ nghe Lê Uy Long nói về vấn đề này.

"Hôm qua khi trở về nhà em đã liên lạc với ông ấy. Lúc nãy em quên chưa nói với cô." Lê Uy Long mỉm cười.

"Cháu không cần phải lãng phí tiền như vậy. Xương bác có lành thì bác cũng sẽ không sống được thêm nhiều năm nữa. Vậy tại sao lại phải lãng phí số tiền đó?" Lê Hùng Thanh bất lực nói.

"Bác Thanh, bác đừng nghĩ như vậy. Bác nhất định còn phải sống thật lâu và sống thật khỏe mạnh nữa. Bác sĩ mà cháu mời có mối quan hệ rất thân thiết với cha cháu, vì vậy ông ấy sẽ chữa trị cho bác miễn phí." Lê Uy Long nói.

"Ngay cả khi có thân thiết đến mấy, cháu phải mang ơn người ta vì bác cũng là việc không nên!" Lê Hùng Thanh nói.

"Ông ấy thích chữa trị những thương tích trầm trọng hoặc các ca bệnh nặng. Bác đừng lo. Mà vì cháu đã gọi từ hôm qua nên ông ấy đã lên đường đến đây rồi. Bác hãy để ông ấy điều trị cho bác!" Lê Uy Long nói.

"Chà, vậy thì bác phải cảm ơn cháu rất nhiều!" Lê Hùng Thanh nói.

"Bác Thanh không cần phải khách sáo thế. Cháu mời bác sĩ nổi tiếng này ngoài việc chữa cho bác, cháu cũng muốn ông ấy thử điều trị cho Kiều Vy, một học sinh khác của cô Dung." Lê Uy Long nói.

"Ông ấy có thể chữa khỏi cho Kiều Vy không?" Lê Hồng Ngọc hỏi lại một cách ngạc nhiên.

"Rất có thể." Lê Uy Long nói.

"Trời. Cô thật không ngờ em lại sắp xếp chu đáo như vậy khi đã mời bác sĩ tới chữa bệnh cho cả bố cô và Kiều Vy. Cho dù có chữa khỏi được hay không thì chắc chắn cô cũng cảm ơn em rất nhiều."

"Cô khách sáo quá rồi ạ. Bác Thanh đối xử với em như con trai của bác ấy. Bây giờ bác bị thương nặng, trong khả năng của mình, em cũng nên nhờ bác sĩ điều trị cho bác ấy. Đó cũng là việc nên làm. Kiều Vy là học sinh của cô thì cũng là em gái của em. Nhờ bác sĩ điều trị cho cô ấy cũng là việc hợp tình hợp lý!" Lê Uy Long khiêm tốn nói.

"Ồ vậy thì bây giờ cô sẽ đưa em đến gặp Kiều Vy ngay!" Lê Hồng Ngọc vô cùng vui mừng nói.

"Chà chúng ta mới vừa đến thăm bác Thanh, chưa kịp trò chuyện gì nhiều đã đi gặp Kiều Vy rồi sao ạ?"

Lê Uy Long cảm thấy không phù hợp lắm nếu chỉ mới hỏi han bố cô giáo vài câu mà đã rời đi ngay khi vừa đến.

"Không sao đâu, cháu đi đi. Hãy gặp Kiều Vy trước! Đứa trẻ này thật đáng thương! Nếu cô bé có thể được chữa khỏi, nó sẽ giống như một món quà tái sinh cho cô bé và gia đình." Lê Hùng Thanh nói.

"Vâng. vậy thì cháu sẽ đi gặp Kiều Vy trước rồi quay lại nói chuyện với bác sau." Lê Uy Long nói.

"Chà, đi nhanh lên." Lê Hùng Thanh mỉm cười hiền từ, ấm áp.

Vì vậy Lê Hồng Ngọc đã đưa Lê Uy Long đến phòng bệnh Kiều Vy đang nằm.

Đến phòng Kiều Vy, Lê Uy Long nhìn thấy một cô gái xinh đẹp nhưng vẻ mặt hốc hác đang nằm trên giường.

Không cần nghi ngờ, đây ắt hẳn là Kiều Vy, người đã bị buộc phải nhảy xuống từ tầng ba của khỏi tòa nhà bởi Lương Tuấn Thịnh.

Một người phụ nữ với gương mặt buồn rười rượi đang ngồi ở mép giường Kiều Vy. Bà là mẹ của cô, Tịnh Tuyết.

Cha của Kiều Vy, làm công nhân trên một công trường xây dựng để kiếm tiền, nên ông không có thời gian chăm sóc con gái trong bệnh viện.

"Cô Dung, cô lại đến thăm em đấy à?" Kiều Vy rất ngạc nhiên khi thấy Lê Hồng Ngọc đến.

Tịnh Tuyết cũng rất vui khi gặp cô giáo của con gái mình ở đây nên vội vàng đứng dậy và nói: "Cô Dung, sao cô lại ở đây?"

"Tôi đến thăm cha tôi nên qua thăm Kiều Vy luôn." Lê Hồng Ngọc nói.

Sau đó cô quay sang nói với Kiều Vy: "Kiều Vy, cô đưa một người anh trai của em đến thăm em đây!"

Kiều Vy ngạc nhiên. Cô bé ngước đôi mắt to tròn và hỏi: "Anh? Ai là anh trai của em ạ?"

"Đây là tiền bối của em, Lê Uy Long." Lê Hồng Ngọc giới thiệu.

"Anh ấy ... làm sao anh ấy có thể là anh trai em?"

Kiều Vy nhìn Lê Uy Long, một người đàn ông to lớn dường như bằng tuổi cô giáo của cô nên không thể hiểu tại sao anh ta lại là anh trai mình.

"Xin chào Kiều Vy. Tôi là học sinh khóa đầu tiên của Cô Dung, vì vậy tôi lớn hơn  em một chút, nhưng vì chúng ta đều học cùng trường với một giáo viên nên tôi thực sự là anh trai của em." Lê Uy Long mỉm cười và nói.

"À ra vậy ! Em chào anh, Uy Long!"

Kiều Vy cuối cùng cũng hiểu rằng Uy Long là học sinh những khóa trước của Lê Hồng Ngọc. Mặc dù anh và cô học những khóa khác nhau và chưa bao giờ gặp nhưng tuổi của anh ấy xứng đáng tuổi anh trai của mình

"Cô Dung, tôi thực sự xin lỗi. Chuyện của Kiều Vy và gia đình chúng tôi đã khiến cô mệt mỏi rất nhiều. Chúng tôi cảm thấy rất áy náy trong lòng vì đã làm ảnh hưởng tới cô, làm cô bị đuổi việc." Tịnh Tuyết áy náy nói.

"Chuyện này hoàn toàn không liên quan tới gia đình chị. Thủ phạm thực sự chính là gia đình kẻ độc ác Lương Tuấn Thịnh kia. Chị không cần phải cảm thấy dằn vặt, áy náy như thế!" Lê Hồng Ngọc nói nhẹ nhàng.

"Lương Tuấn Thịnh thực sự là một tên tàn ác! Tội nghiệp Kiều Vy, con bé khỏe mạnh là thế mà đã bị hắn ta hãm hại đến mức thế này." Tịnh Tuyết rơm rớm nước mắt nhìn con nói.

Kiều Vy buồn bã khi nghe những lời mẹ nói.

Lê Uy Long cũng cảm thấy vô cùng bất nhẫn. Cuộc đời một cô gái trẻ đầy sức sống và hoài bão đã bị đặt dấu chấm hết bởi Lương Tuấn Thịnh sau sự việc ngày hôm đó khi hắn ép cô bé phải nhảy ra khỏi tòa nhà. Sự căm hận của Lê Uy Long với Lương Tuấn Thịnh, gã thanh niên tàn ác, dâm đãng, kiêu căng, ngạo mạn, lại tăng thêm một bậc.

"Chị Tịnh Tuyết, chị đừng quá buồn. Lê Uy Long nói rằng em ấy đã mời một bác sĩ nổi tiếng để điều trị cho cả bố tôi và Kiều Vy. Biết đâu ông  ấy có thể chữa khỏi cho Kiều Vy đấy." Lê Hồng Ngọc vô cùng vui mừng thông báo với người mẹ tội nghiệp của Kiều Vy.

"Đúng vậy. Dì đừng quá buồn. Bác sĩ mà cháu yêu cầu sẽ có thể đến bệnh viện vào buổi chiều nay." Lê Uy Long cũng an ủi.

"Anh ơi, anh gọi bác sĩ nổi tiếng nào cho em?" Kiều Vy hỏi.

"Là một bác sĩ quân đội có năng lực y tế rất tốt." Lê Uy Long mỉm cười.

"Bác sĩ quân y? Anh có thể mời một bác sĩ trong quân đội sao?" Kiều Vy vô cùng ngạc nhiên.

"Đúng vậy. Cha anh đã từng là một người lính và có mối giao tình rất tốt với vị bác sĩ quân y này. Vì vậy anh đã mời ông ấy tới điều trị cho em và bác trai của cô giáo." Lê Uy Long nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận