"Tôi cũng không biết là sĩ quan Lưu lại sắp xếp cả một nữ đặc vụ đến như vậy!" Thiên Thành nói.
"Thế nữ đặc vụ đó là ai?" Lê Uy Long hỏi.
"Đó là Hà Ngọc Lan." Thiên Thành nói.
"......." Lê Uy Long đột nhiên toát mồ hôi. Bởi vì chính anh cũng thực sự sợ Hà Ngọc Lan này.
Hà Ngọc Lan nhập ngũ chỉ sau Lê Uy Long ba năm, sức mạnh của cô là khỏi phải bàn, và tất nhiên sự xuất hiện của cô ở đây cũng miễn bàn luôn. Năng lực của cô ấy không hề thua kém Thiên Thành.
Trong một cuộc thi thường niên của đơn vị, một mình Hà Ngọc Lan đã đánh bại tất cả những người lính đặc nhiệm khác và không ai trong số họ là đối thủ của cô.
Sức mạnh của Hà Ngọc Lan ban đầu cũng có thể coi là một điều tốt cho Lê Uy Long. Nhưng vấn đề là cô ta quá kiêu ngạo.
Vì rất tự tin với năng lực vượt trội của mình, cô đã nhiều lần thách đấu với Lê Uy Long khiến anh cũng thấy ngán ngẩm.
Nhưng bản thân là Tổng tư lệnh quân đội quốc gia, làm sao Lê Uy Long có thể đấu tay đôi với một nữ đặc vụ được? Sẽ cực kỳ nhục nhã nếu anh thua!
Sau đó, Thiên Thành đã thách đấu lại nhưng hầu như không thể làm Hà Ngọc Lan sứt mẻ gì.
Hiện giờ, một vài năm đã trôi qua, sức mạnh của Hà Ngọc Lan hẳn đã tăng lên rất nhiều.
Mặc dù cô ấy rất tuyệt vời, là một người can đảm nhưng lại vô lương tâm, và cô luôn bất tuân chống đối kỷ luật trong đơn vị. Do đó, cô mãi chỉ là một nữ đội trưởng lực lượng đặc nhiệm mà không thể được thăng tiến lên quân hàm cao hơn.
Ngay cả Lê Uy Long cũng cảm thấy có một chút e dè với người phụ nữ này. Bởi vì cô ấy một khi đã hành sự sẽ không phạm phải bất kỳ sai lầm nghiêm trọng nào, nhưng lại rất khó bảo, không nghe lời, anh không thể sử dụng luật quân đội để đối phó với cô ấy.
"Tại sao cô ấy lại đến đây cơ chứ?" Lê Uy Long đăm chiêu suy nghĩ, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
"Anh Thiên, anh hỏi em thì em biết hỏi ai đây?! Hay là anh hỏi sĩ quan Lưu ấy, chính anh ta đã chọn cô ấy mà." Thiên Thành cũng rất ngơ ngác không hiểu mọi chuyện tại sao lại diễn ra như vậy. Ngay cả Lê Uy Long cũng không muốn động chạm gì đến Hà Ngọc Lan này, vậy thì tại sao người chịu trận lại luôn luôn là anh?
Nghĩ đến trận đấu với Hà Ngọc Lan trước đây, Thiên Thành vẫn còn nổi da gà, anh gần như đã thua cô lúc đó.
"Thôi bỏ đi, tôi cũng chẳng muốn hỏi nữa, có khi đây chính là yêu cầu của đó cô ấy. Bây giờ cô ấy cũng đã đến rồi, tôi không thể bắt người ta quay về ngay được. Hãy cứ để họ thống nhất thành một đội và dặn họ không được gọi tôi là Soái tướng, chỉ cần gọi tên riêng là được!" Lê Uy Long nói.
"Vâng. Vậy bây giờ tôi sẽ đưa bác sĩ Lưu qua ngay." Thiên Thành nói.
"Ừ, nhanh lên nhé." Lê Uy Long nói.
................
Mười phút sau, Fan Gang đã đưa Lưu Bảo Thông đến Bệnh viện thành phố.
Sau đó, Lê Uy Long, Thiên Thành cùng Lưu Bảo Thông đến phòng trưởng khoa để giải thích ý định của họ và yêu cầu viên trưởng khoa đồng ý cho phép họ chữa trị cho Kiều Vy và Lê Hùng Thanh.
Lưu Bảo Thông cũng đã trình thẻ ID bác sĩ quân y của mình để làm tin.
Khi một bác sĩ quân y nổi tiếng đến tận đây chữa trị riêng cho bệnh nhân, giám đốc bệnh viện và trưởng khoa dĩ nhiên sẽ không từ chối, và họ nói rằng sẽ đồng ý để bệnh viện hợp tác với Lưu Bảo Thông.
Sau đó, bác sĩ Lưu nhanh chóng vào kiểm tra tình trạng của Kiều Vy.
Sau khi Lưu Bảo Thông hoàn tất kiểm tra lâm sàng, Lê Uy Long hỏi: "Bác sĩ Lưu, bệnh của cô gái này, ông thấy có chữa được không?"
"Tất nhiên là được, nếu tôi không thể chữa được một chấn thương đơn giản như thế này, thì tôi làm sao xứng với cái danh bác sĩ giỏi nhất quân đội nữa? Anh Thiên, đừng lo lắng quá! Cứ giao mọi việc ở đây cho tôi! Trong vòng nửa tháng, tôi sẽ giúp cô gái này có thể đi lại như bình thường." Bác sĩ Lưu nói với khuôn mặt hết sức tự tin.
"Vậy thì tốt." Lê Uy Long cũng hoàn toàn tin tưởng vào tay nghề của vị bác sĩ này.
"Sao cơ? Bác sĩ nói cháu có thể đi lại bình thường trong vòng nửa tháng nữa ư??" Kiều Vy kinh ngạc thốt lên, cô không thể tin vào tai mình.
"Phải, cháu yên tâm đi." Lưu Bảo Thông mỉm cười nói.
"Nhưng các bác sĩ trong bệnh viện này đều nói rằng con gái tôi có thể bị liệt cả đời. Làm sao ông có thể chữa trị cho con bé chỉ trong vòng nửa tháng?" Vũ Giáng Tuyết cũng bán tín bán nghi với những điều Lưu Bảo Thông nói, bà cho rằng ông ta đã quá cường điệu khả năng của mình.
"Bởi vì tôi là bác sĩ giỏi nhất trong quân đội quốc gia." Lưu Bảo Thông bình thản nói.
"Cô à, cô đừng lo lắng. Tay nghề của bác sĩ Lưu có thể nói là độc nhất vô nhị trên thế giới. Ông ấy đã cứu được không ít người tưởng chừng như nắm chắc cái chết và bị bệnh viện bó tay đấy! Chấn thương của Tiểu San đưa vào tay ông ấy thì không còn là vấn đề lớn nữa rồi." Lê Uy Long nói.
"Nếu vậy thì quá tốt rồi. Nếu bệnh của con gái tôi có thể được chữa khỏi, tất cả các vị đều là ân nhân của chúng tôi. Tôi sẵn sàng làm trâu làm ngựa để báo đáp!" Vũ Giáng Tuyết cảm động nói với vẻ biết ơn. Dù sao, các bác sĩ trong bệnh viện đều đã bó tay, cô chỉ có thể trông cậy vào vị bác sĩ Lưu bí ẩn này.
Cho dù Lưu Bảo Thông có thể chữa khỏi cho Kiều Vy hay không, Vũ Giáng Tuyết cũng vô cùng biết ơn Lê Uy Long vì đã tìm đủ mọi cách chạy chữa giúp con gái mình mà không hề tính toán lợi ích.
Ngay sau đó, Lê Uy Long đưa Lưu Bảo Thông đi kiểm tra tình hình bố của cô giáo cũ – Lê Hùng Thanh.
Lê Hùng Thanh chỉ bị gãy xương ở hai chân, điều trị dễ dàng hơn so với Kiều Vy. Lưu Bảo Thông đã chắc chắn rằng có thể chữa trị cho Kiều Vy, nên chấn thương xương của Lê Hùng Thanh hẳn cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi!
Nhưng Lê Uy Long chợt nhớ rằng Lê Hồng Ngọc cũng đã bị nhóm côn đồ của Bai đầu trọc đánh bất tỉnh trước đó, cô ấy bị đá đến nôn ra cả máu, vì vậy anh đã yêu cầu Lưu Bảo Thông kiểm tra cả sức khỏe của cô.
Sau khi kiểm tra Lê Hồng Ngọc, bác sĩ Lưu nói: "Cô gái này có một vài chấn thương nhỏ bên trong cơ thể. Tôi sẽ cho cô ấy một đơn thuốc và cô ấy sẽ ổn thôi."
Nói xong, Lưu Bảo Thông lập tức lấy ra một hộp thuốc màu đen từ hộp y tế của mình, lấy một viên trong đó ra và yêu cầu Lê Hồng Ngọc uống nó.
Lê Hồng Ngọc biết rằng Lưu Bảo Thông là một bác sĩ quân y giỏi, nên dĩ nhiên là cô tin tưởng thuốc của ông. Vì vậy cô đã uống viê thuốc đó ngay.
Tiếp theo, Lưu Bảo Thông lần lượt chăm sóc riêng cho Kiều Vy và Lê Hùng Thanh.
Lê Uy Long không còn việc gì cần phải làm trong lúc này, nên anh đã ở lại cùng họ trong bệnh viện.
Đúng lúc này, một nữ quân nhân cao lớn trong bộ quân phục bất ngờ xuất hiện ngay trước cửa phòng bệnh!
Lê Uy Long vừa trông thấy nữ quân nhân này, mồ hôi lạnh đã toát ra như tắm.
Bởi vì nữ quân nhân này chính là Hà Ngọc Lan mà anh không muốn chạm mặt nhất.
"Hà Ngọc Lan, cô đang làm gì ở đây vậy?" Lê Uy Long hỏi.
"Anh Thiên, tôi cứ phải ở trong khách sạn mãi, chán chết đi được! Nên muốn ra ngoài hít thở một chút." Hà Ngọc Lan nói. Thiên Thành đã dặn dò cô trước khi đến đây rằng không được phép gọi Lê Uy Long là Soái tướng, cô vẫn nhớ chuyện này.
Đầu của Lê Uy Long đột nhiên nóng dần lên.
Lê Hồng Ngọc bỗng trông thấy một nữ quân nhân xinh đẹp đang đến gần Lê Uy Long, cô đã rất ngạc nhiên.
"Đi với tôi mau!" Lê Uy Long liếc nhìn đám đông trong phòng bệnh, sẽ thật bất tiện nếu khiển trách Hà Ngọc Lan ở đây. Vì vậy anh vội vã bước ra khỏi phòng bệnh.
Hà Ngọc Lan cũng đi theo sau anh.
Hà Ngọc Lan xinh đẹp trong bộ quân phục chỉnh tề đang đi theo Lê Uy Long qua hành lang, chuyện này đã vô tình thu hút vô số ánh mắt hiếu kỳ của mọi người.
Cô ấy trông đặc biệt cao ráo với đôi chân dài thon thả, dáng người rất cân đối và gương mặt cũng khả ái, dĩ nhiên sẽ thu hút ánh nhìn của người lạ.
Chưa có ai từng thấy một nữ quân nhân xinh đẹp như vậy bao giờ, thần thái của cô dường như đã giết chết tất cả các nữ minh tinh chỉ trong vài giây!
Lê Uy Long cảm thấy cực kỳ xấu hổ, khuôn mặt cau có vô cùng. Sau khi rời bệnh viện và đến một góc vắng vẻ, anh dừng lại và hét lên: "Đứng nghiêm!"
Hà Ngọc Lan vội vàng dừng bước, hai chân khép lại, đầu ngẩng cao, và đứng thẳng trong tư thế nghiêm quân đội.
"Hà Ngọc Lan!" Lê Uy Long hét lên với một chút khó chịu.
"Có!" Hà Ngọc Lan trả lời.
"Là ai kêu cô đến thành phố Đà Lạt?" Lê Uy Long hỏi.
"Tôi tự mình đến!" Hà Ngọc Lan cũng trả lời dứt khoát.
"Thế cô đến Đà Lạt này để làm gì?" Lê Uy Long hỏi tiếp.
"Tôi đến đây để bảo vệ Soái tướng!" Hà Ngọc Lan trả lời.
"Tôi không cần cô bảo vệ, mau trở về chiến khu phía Tây đi!" Lê Uy Long lạnh lùng nói.
"Tôi không về!" Nữ quân nhân đáp gay gắt không kém.
"Sao đây? Cô định chống lại mệnh lệnh có phải không?" Vĩnh Thiên cau mày nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!