Một số người vây xem nhát gan, thấy đám người nước ngoài đều nằm trong vũng máu, đều không dám xem tiếp nữa.
Lê Hồng Ngọc, Tô Ánh Mỹ và Kiều Vy thấy Lê Uy Long đã thoát khỏi nguy hiểm, cuối cùng họ cũng yên tâm. Nhưng thấy cái chết thảm thiết của bọn người nước ngoài, cả người đều bị bắn thành những lỗ máu, họ cũng không dám tới gần.
“Anh Thiên, anh không sao chứ!” Hà Ngọc Lan chạy lại hỏi han Lê Uy Long.
“Tôi không sao.” Lê Uy Long nói.
“Anh Thiên, thật xin lỗi, tụi tôi đến trễ, để anh chịu kinh hãi rồi.” Thiên Thành nói với giọng đầy hối lỗi.
“Tôi giống bị kinh hãi lắm à? Chỉ có vài tên lính đánh thuê mà thôi, có thể doạ được tôi à?” Lê Uy Long nói.
Lúc này, đội lính đặc chủng tinh anh đã bao vây nghiêm ngặt, không để ai đến gần Lê Uy Long.
“Cũng phải. Chuyện này, xử lí thế nào?” Thiên Thành hỏi.
“Chuyện này là chúng tự ý hành động, dám chỉa súng vào tôi, chúng chết cũng không oan. Gọi cục trưởng cục công an thành phố cho tôi, tôi đích thân dạy ông ta xử lí thế nào.” Lê Uy Long nói.
Anh biết, giết bảy người nước ngoài trong bệnh viện, người của cục cảnh an thành phố Đà Lạt chắc chắn sẽ tới xử lí, bắt buộc phải nói trước một tiếng với cục trưởng cục công an thành phố mới tốt.
Nếu không, đợi lát nữa người của cục công an thành phố tới, họ không biết bọn người nước ngoài này là lính đánh thuê, đến lúc đó lại xung đột nội bộ, vậy thì không ổn.
“Vâng!” Thiên Thành lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho cục trưởng cục công an thành phố, sau đó đưa diện thoại cho Lê Uy Long nghe.
Lê Hồng Ngọc, Tô Ánh Mỹ và Kiều Vy thấy Thiên Thành và đám người này rất cung kính với Lê Uy Long, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, không biết tại sao họ lại xem trọng Lê Uy Long như thế.
Lê Uy Long cầm lấy điện thoại của Thiên Thành, đúng lúc cục trưởng cục công an thành phố nhận điện thoại.
“Xin chào, xin hỏi ai ở đầu dây bên kia?” Cục trưởng cục công an nói. Ông ta không có số điện thoại của Thiên Thành, nên không biết ai gọi cho mình.
“Tôi là Lê Uy Long.” Lê Uy Long nói.
Cục trưởng cục công an vừa nghe là Lê Uy Long, giật nảy mình, không ngờ Lê Uy Long sẽ đích thân gọi cho ông ta.
Lần trước Lê Uy Long gọi ông ta và một số lãnh đạo cấp cao của quân khu, cùng với lãnh đạo cấp cao của thành phố Đà Lạt đến để họp, ông ta đã biết Lê Uy Long là tổng chỉ huy của đội giám sát.
“Tổng chỉ huy Thiên, có chỉ thị gì, cứ phân phó!” Cục trưởng cục công an cung kính hỏi.
“Vừa nãy tôi giết bảy người nước ngoài trong bệnh viện thành phố Đà Lạt, ông đừng để người của cục cảnh sát thành phố nhúng tay vào chuyện này.” Lê Uy Long nói.
Cục trưởng cục công an nghe Lê Uy Long nói như vậy, kinh ngạc trong nháy mắt, không ngờ Lê Uy Long sẽ giết bảy người nước ngoài trước đám đông!
“Tổng chỉ huy Thiên, sao anh lại giết bảy người nước ngoài kia vậy?” Cục trưởng cục công an khó hiểu hỏi. Giết người nước ngoài, chắc chắn sẽ bùng nổ đó, rất khó để đè chuyện này xuống, đây không phải chuyện nhỏ, anh ta phải làm rõ chuyện này.
“Tại vì bọn chúng cầm súng muốn giết tôi trước.” Lê Uy Long nói.
“Bọn chúng liều tới vậy à, dám công khai cầm súng giết anh?” Cục trưởng cục công an lại tiếp tục kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!