Lê Uy Long nhìn thấy vẻ mặt giảo hoạt của Chu Nhược Mai, thì đã có một dự cảm không tốt, anh vội vàng nói: “Khoan đã, chỉ cần không phải là chuyện tàn nhẫn không có tính người và cũng không vi phạm đến pháp lý pháp quy, anh mới có thể đồng ý.”
“Tất nhiên là em sẽ không để anh đi làm những việc đó, điều em muốn anh làm cho em là chuyện đương nhiên giữa hai vợ chồng.” Chu Nhược Mai nói.
“Như vậy à, vậy thì anh đã đại khái có thể đoán được chuyện em muốn anh làm là chuyện gì rồi.” Lê Uy Long nói.
“Ồ, anh trở nên thông minh từ khi nào vậy? Anh nói thử xem nào, anh cảm thấy em sẽ bảo anh làm những chuyện gì?” Chu Nhược Mai có chút không tin Lê Uy Long, người đàn ông sắt thép thẳng thắn này có thể đoán được cô đang nghĩ gì.
“Nếu theo như suy đoán của anh, em hẳn là muốn anh hôn em thêm một lần nữa.” Lê Uy Long nói.
Chu Nhược Mai nhất thời mặt đỏ tía tai, vừa xấu hổ vừa tức giận nói: “Anh nằm mơ đi. Xem ra lúc nãy em cắn anh quá nhẹ đi, lẽ ra em nên cắn đứt đầu lưỡi của anh mới đúng.”
“Lẽ nào em không phải là muốn anh làm chuyện này với em sao?” Lê Uy Long kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên là không phải.” Chu Nhược Mai tức giận nói.
“Không phải chuyện này, lẽ nào em muốn anh làm chuyện càng quá đáng và càng ngượng ngùng hơn với em sao?” Lê Uy Long lại hỏi.
Chu Nhược Mai nghe vậy, hận không thể xé rách miệng của Lê Uy Long, cô tức giận nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, anh đừng đoán mò nữa.”
“Vậy thì em rốt cuộc muốn anh làm cái gì?” Lê Uy Long cũng không muốn đoán nữa, lòng người phụ nữ giống như mò kim đáy biển vậy, thật quá khó đoán.
“Em muốn anh rửa chân cho em.” Chu Nhược Mai nói.
“...” Lê Uy Long đổ mồ hôi, vô cùng bất lực nói: “Tại sao em lại cứ nhớ mãi không quên cái chuyện rửa chân vậy.”
“Bởi vì anh giúp em rửa chân làm cho em cảm thấy rất thoải mái, em mới có thể quên được ván cờ tàn này. Hơn nữa, lần này là anh thua cược mà, anh nhất định phải thực hiện lời hứa của mình.” Chu Nhược Mai nói.
“Em có thể đổi cho anh làm chuyện khác được không?” Lê Uy Long cũng có chút chủ nghĩa của một người đàn ông, anh thật sự không muốn khom lưng khuỵu gối rửa chân cho một người phụ nữ. Nếu như chuyện này được lan truyền ra ngoài, những người lính dưới trướng của anh sẽ thực sự cười đến rụng răng mất.
“Chuyện này không thể thay đổi được, lẽ nào việc rửa chân cho vợ anh là chuyện tàn nhẫn không có tính người và vi phạm đến pháp lý pháp quy sao?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Không phải.” Lê Uy Long nói một cách yếu ớt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!