“Được, vậy chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi.” Thiên Thành nói.
“Ừ, nếu có hình hình gì, lập tức báo cáo lại cho tôi.” Lê Uy Long nói.
“Được thôi.” Thiên Thành nói.
Sau khi cúp điện thoại, Lê Uy Long cảm thấy sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra một trận chiến lớn, mà binh lực của phía bên mình còn chưa đủ, lỡ như bắt đầu khởi chiến, thì dù có thể tiêu diệt hết những binh lính đánh thuê đó, thì phía bên mình cũng sẽ bị thương vong nặng nề.
Nếu muốn giảm bớt thương vong, thì nhất định phải có ưu thế tuyệt đối về binh lực. Chỉ cần binh lực chiếm được ưu thế áp đảo đối phương, mới có thể giảm được thương vong, thậm chí là không thương vong và quét sạch kẻ địch.
Vì thế, anh lập tức gọi một cuộc điện thoại cho Minh Hải, trưởng quan chiến vực khu phía Nam.
Lần trước khi bắt được Trương Minh Hào, Minh Hải từng gọi điện cho Lê Uy Long vào lúc nửa đêm, cho nên Lê Uy Long đã lưu sẵn số điện thoại của Minh Hải vào trong điện thoại.
Minh Hải lúc nửa đêm nhận được cuộc gọi của Lê Uy Long, anh ta nhất thời cả kinh, vội vàng bước xuống giường, đứng nghiêm nói: “Hộ soái, muộn thế này rồi anh gọi điện đến là có chỉ thị gì sao?”
“Hiện tại Đà Lạt đang có một nhóm binh lính đánh thuê từ quốc gia khác bí mật đóng quân vào đây.” Lê Uy Long nói.
“Cư nhiên lại có binh lính đánh thuê tiềm nhập vào Đà Lạt sao?” Minh Hải vô cùng kinh ngạc.
“Đúng vậy, bọn họ bí mật đóng quân ở tập đoàn Vương Lôi, ý đồ đánh cắp kho báu dưới núi Hổ Sơn.” Lê Uy Long nói.
“Dưới núi Hổ Sơn thật sự có kho báu sao?” Minh Hải lại lần nữa kinh ngạc.
“Đúng vậy, bây giờ bọn họ đã đến núi Hổ Sơn để bắt đầu đánh cắp kho báu, phía bên anh hãy chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.” Lê Uy Long nói.
“Vâng.” Minh Hải biết tình huống nghiêm trọng, lập tức nhận lệnh.
“Hiện tại bọn họ vẫn chưa mở được cơ quan của khu đất kho báu, tình hình còn chưa rõ. Đợi khi tôi ra lệnh, anh sẽ lập tức điều máy bay chiến đấu, đồng thời không vận binh sĩ nhảy dù xuống núi Hổ Sơn, tiêu diệt kẻ địch.” Lê Uy Long nói.
“Vâng.” Minh Hải nói.
Lê Uy Long dặn dò xong, liền cúp máy điện thoại. Sở dĩ anh gọi điện thoại cho Minh Hải là để anh ta có tâm lý chuẩn bị trước, để tránh đến lúc đó tình huống khẩn cấp, phía bên anh ta còn chưa chuẩn bị xong.
Binh lính coi trọng ở chỗ thần tốc, đôi khi một vài giây chậm trễ, đều có thể gây ra thương vong nặng nề.
“Lúc nãy anh lấm la lấm lét nói chuyện điện thoại với ai vậy?” Lúc này trong bóng đêm đột nhiên vang lên giọng nói của Chu Nhược Mai.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!