"Em không hiểu yamate nghĩa là gì, nhưng em thấy nó vần với Ollie cho nên mới hô lên, hô khẩu hiệu không phải là cứ vần là được à?" Chu Nhược Mai nói.
“Được, em là người có học thức cao, em nói gì cũng đúng.” Lê Uy Long nói.
“Mà này, chẳng lẽ anh biết yamate là cái gì sao?” Chu Nhược Mai đột ngột hỏi.
"Anh làm sao mà biết được? Anh chỉ thấy nó hơi kích thích, hơi ngứa ngáy." Lê Uy Long nói.
“Vậy thì anh tiếp tục rút, em sẽ không hô yamate nữa, em sẽ hô câu khác.” Chu Nhược Mai nói.
“Không cần hô nữa, anh đã cố hết sức nhưng vẫn không thể rút thanh kiếm này ra.” Lê Uy Long nói.
"Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta thật sự sẽ chết ở chỗ này sao?" Chu Nhược Mai hoảng sợ.
“Bây giờ rất khó nói, đừng hoảng sợ, để anh nghỉ ngơi một lát, sau đó suy nghĩ xem có biện pháp nào khác không.” Lê Uy Long nói.
Hiện tại anh thực sự không còn cách nào khác, tuy rằng anh thấy trên người mình có cảm ứng, nhưng hiện tại căn phòng đá này rất dày, trên cửa đá không có một khe hở, cho dù có dựa vào máy cảm biến cũng không thể truyền tín hiệu đi, bên phía Thiên Thành không thể nhận được tín hiệu nào cả.
"Chúng ta không có công cụ nào, thanh kiếm này chỉ có thể dùng sức cả hai tay để rút, không còn biện pháp khác, xem ra lần này, chúng ta thật sự không thể ra khỏi căn phòng đá này, chúng ta cũng sẽ bị chết ở chỗ này." Sắc mặt Chu Nhược Mai buồn bã.
“Đừng nản lòng, có anh ở đây, anh sẽ không để em bị mắc kẹt ở chỗ này.” Lê Uy Long an ủi.
"Anh không cần phải an ủi em, anh đã dùng hết sức lực mà thanh kiếm cũng không thể ra được một chút, em đã không còn thấy hy vọng gì nữa." Chu Nhược Mai nói.
"Đám người Thiên Thành biết chúng ta đang ở trong hang, chờ bọn họ xuống dưới này, không thấy chúng ta, bọn họ nhất định có thể đoán được chúng ta đã vào căn phòng đá. Hơn nữa, Nguyễn Tú Cẩm sẽ nói với bọn họ là chúng ta đã vào căn phòng đá, bọn họ sẽ tìm cách để cứu chúng ta ra ngoài.” Lê Uy Long nói.
"Anh đừng dỗ em, cho dù đám người Thiên Thành biết chúng ta bị mắc kẹt trong này thì có thể làm gì? Cửa đá này có dùng thuốc nổ cũng nổ không được, hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không thể giải được ván cờ trên cửa đá, làm sao có thể mở được cửa đá?” Chu Nhược Mai nói.
“Tôn Quốc Tài đã nhìn thấy em giải qua ván cờ, ông ta có thể đã nhớ kỹ đường đi để giải ván cờ.” Lê Uy Long nói.
"Anh đừng có ngốc, phải đi 108 bước mới có thể phá giải nước cờ chết đó, với cấp độ của Tôn Quốc Tài, cho dù ông ta đã nhìn thấy em phá giải một lần, ông ta cũng sẽ không thể nhớ rõ. Chỉ cần ông ta đi nhầm một bước, sẽ không thể phá được nước cờ nữa, trên đời này ngoại trừ em, có lẽ không còn ai có thể giải ván cờ này.” Chu Nhược Mai nói.
Lê Uy Long cảm thấy hơi tuyệt vọng khi nghe Chu Nhược Mai nói điều này.
“Nhưng mà nếu có thể cùng anh chết ở chỗ này, em cũng nguyện ý.” Chu Nhược Mai nói nhỏ.
“Anh cũng vậy, có thể chết ở cùng một chỗ với em, anh cũng nguyện ý.” Lê Uy Long nói, anh cũng biết thanh kiếm kia là chìa khóa duy nhất mở ra căn phòng đá này, hiện tại không rút ra được, vậy thì chỉ còn con đường chết mà thôi, tất cả cũng không phải nói giỡn!
Không ngờ lại có ngày đường đường là hộ soái bảo vệ đất nước như anh bị mắc kẹt và chết ở chỗ này!
Chu Nhược Mai đột nhiên thay đổi chủ đề, nói: "Nhưng mà hoặc nhiều hoặc ít, em vẫn hơi tiếc nuối."
"Tiếc nuối cái gì? Chỉ cần có thể làm em thỏa mãn, anh sẽ không để cho em phải nuối tiếc." Lê Uy Long nói.
“Thật không?” Chu Nhược Mai vui mừng hỏi.
“Đương nhiên là thật, anh đã lừa em bao giờ chưa?” Lê Uy Long nói.
“Được, vậy em hỏi anh, em với anh cùng bị mắc kẹt ở nơi này, anh muốn làm gì trước khi chết?” Chu Nhược Mai đỏ mặt hỏi.
“Anh cũng không biết anh muốn cái gì, cứ thuận theo tự nhiên thôi!” Lê Uy Long nói.
Nhìn thấy Lê Uy Long không hiểu phong tình, trong lòng Chu Nhược Mai không khỏi có hơi buồn bực, cô ám chỉ: "Căn phòng được trang trí rất đẹp, hoàn cảnh rất tốt nha!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!