“Anh Thiên, không được! Nhỡ như gần đây vẫn còn đặc công của địch, mà chúng tôi lại ở lưng núi, cách anh quá xa, đến lúc đó nước xa không cứu được lửa gần!” Thiên Thành nói.
“Nào có lắm đặc công của địch thế, không phải căng thẳng thế, đều đi xuống lưng núi hết cho tôi!” Lê Uy Long vì muốn làm xong chuyện với Chu Nhược Mai mà không màng đến chuyện có thể xung quanh vẫn còn đặc công nữa.
“Anh Thiên, bây giờ là thời gian đặc thù, không thể không cẩn thận thế được! Ở đâu cũng có đặc công của địch, nói không chừng người nào đó trong biệt thự bên cạnh cũng là đặc công đó, anh cứ để chúng tôi canh chừng ở xunh quanh biệt thự đi, để có thể bảo vệ anh bất cứ lúc nào! Nhỡ như anh có mệnh hệ gì thì chúng tôi không gánh nổi trách nhiệm!” Thiên Thành vẫn luôn muốn chắc chắn về sự an toàn của Lê Uy Long, không biết ý của Lê Uy Long.
Lê Uy Long bất lực, không thể nói cho Thiên Thành chuyện đêm nay mình muốn viên phòng với vợ.
“Được thôi, các người muốn thế nào thì làm thế ấy!” Lê Uy Long có nỗi khổ nhưng không thể nói ra, chỉ đành mất kiên nhẫn mà đồng ý yêu cầu của Thiên Thành.
“Được, anh Thiên, bây giờ muộn rồi, anh đi nghỉ ngơi đi, chúng tôi sẽ bảo vệ anh kĩ càng!” Thiên Thành nói xong thì dẫn người rời đi.
Sau đó, Thiên Thành dẫn đầu Hà Ngọc Lan và hai mươi hộ vệ tinh anh phòng bị ở xung quanh biệt thự.
Do xảy ra chuyện có tay bắn tỉa tập kích Lê Uy Long, một trăm hộ vệ cũng không thể nghỉ ngơi cùng nhau, để lại một nửa tiếp tục phòng bị ở lưng núi, một nửa còn lại về nghỉ vài tiếng, sau đó thay ca.
Lê Uy Long thấy đám Thiên Thành và Hà Ngọc Lan bao vây ở xung quanh biệt thự thì cũng không định làm chuyện đó với Chu Nhược Mai nữa.
Đương nhiên, Chu Nhược Mai cũng ngại quanh minh chính đại ngủ cùng Lê Uy Long.
Cô trở về phòng với Nguyễn Tú Cẩm.
“Dư Hân, biệt thự có nhiều phòng thế, thật ra cạu có thể đi ngủ ở phòng khác với Lê Uy Long mà!” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Tớ không thèm ngủ với anh ấy!” Chu Nhược Mai nói.
“Vậy ban nãy cậu nhân lúc tớ ngủ say, lẻn tới phòng Lê Uy Long thì sao?” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Tớ nào có! Tớ nghe thấy có động tĩnh thì mới chạy qua đó xem thôi!” Chu Nhược Mai nói, mặt đỏ lên.
“Cậu đừng lừa tớ nữa, chúng mình là bạn thân, trong lòng cậu nghĩ gì, không giấu được tớ đâu, nói thật mau, ban nãy cậu làm gì với Lê Uy Long chưa?” Nguyễn Tú Cẩm nhìn ra được Chu Nhược Mai đang nói dối từ sắc mặt đỏ bừng của cô.
“Tớ chưa làm gì với anh ấy cả!” Chu Nhược Mai nói.
“Thật hay giả đó? Cậu lẻn sang phòng anh ấy, thế mà chưa làm gì á?” Nguyễn Tú Cẩm nửa tin nửa ngờ.
“Đương nhiên là thật rồi! Bọn tớ chưa làm gì thật mà!” Chu Nhược Mai hơi tức giận, vì cô chưa làm gì với Lê Uy Long thật.
“Tớ không tin, cậu nói cho tớ mau, có phải lần đầu đau lắm không?” Nguyễn Tú Cẩm tò mò hỏi.
“Tớ cũng không biết, cậu đừng hỏi tớ, tớ cũng chưa thử mà!” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Không thể nào, tớ không tin, trừ khi cậu cho tớ kiểm tra!” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Kiểm tra gì cơ? Cậu cũng có phải bác sĩ đâu, tin hay không tuỳ cậu, tớ không cần cậu kiếm tra, cậu có kiểm tra được gì chứ?” Chu Nhược Mai dở khóc dở cười.
“Chẳng lẽ hai người chưa làm gì thật?” Nguyễn Tú Cẩm thấy Chu Nhược Mai tức giận, bắt đầu hơi tin lời Chu Nhược Mai nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!