Lúc này, tại Trương gia...
Bà Trương đang chủ trì cuộc họp gia đình và mọi người đều lo lắng bày tỏ ý kiến về những lời nói của Lê Uy Long:
"Lê Uy Long này điên đến mức dám phá Trương gia chúng ta. Trước bao nhiêu khách mời trong bữa tiệc mừng thọ của bà, anh ta đánh trọng thương ông Tứ, hành hạ và làm nhục Trương Minh Trí. Hắn rõ ràng không coi Trương gia này ra gì mà!"
"Phải, nếu tên khốn này không trả giá cho việc làm của hắn, Trương gia cũng đâu còn mặt mũi nào nữa!"
"Lê Uy Long đã tổ chức một đám cưới có thể nói là hoành tráng nhất thành phố vào tháng trước và tất cả các thiếu gia của các gia tộc lớn ở Khánh Hòa đã đến. Ngay cả chỉ huy căn cứ phía Nam Vũ Hải cũng đến tham dự lễ cưới của anh ta. Tôi có linh cảm anh ta cũng không phải dạng vừa đâu!"
"Lễ cưới đó quả thực là lớn chưa từng thấy, nhưng tôi nghe nói rằng đó không phải là tiền của hắn ta, chính Vũ Hải đã giúp hắn bởi Lê Uy Long đã từng giải cứu anh ấy. Vũ Hải đứng ra chủ trì cho Uy Long chỉ là để trả ơn cứu mạng."
"Bây giờ tôi thực sự lo là Lê Uy Long sẽ yêu cầu Vũ Hải giúp đỡ hắn một lần nữa. Nếu thực sự như vậy, Trương gia chúng ta không thể chống lại đâu!"
"Tôi lại nghĩ Vũ Hải sẽ không tùy tiện giết hại người không phải là kẻ thù của mình đâu! Tình nghĩa con người mỏng manh lắm! Mới cách đây không lâu Vũ Hải đã tổ chức lễ cưới long trọng nhất Quốc Hòa cho tên vô dụng Lê Uy Long, hai người đó hẳn là không còn nợ nần gì nữa rồi!"
"Trương gia ta là gia tộc bề thế nhất Quốc Hòa này, chúng ta có thế lực cực kỳ lớn. Trong Hội đồng thành phố hay cục cảnh sát, tòa án...đều có người họ Trương. Chúng ta còn phải sợ hắn ta sao? Hãy để bên cảnh sát bắt giữ hắn ta, rồi sau đó tìm cơ hội giết hắn trong tù."
Tất cả mọi người đều xì xào bàn tán, mỗi người lại có một ý kiến khác nhau.
Bà Trương không còn cách nào khác đành phải quát lớn để ổn định trật tự: "Đừng cãi nhau nữa. Dù sao, chúng ta vẫn còn bảy ngày nữa. Hãy cử người đi điều tra danh tính của Lê Uy Long. Sau khi xác nhận danh tính, chúng ta mới có thể quyết định hành động cho cụ thể. Nếu hắn ta thực sự là một quân nhân bình thường, việc xử lý hắn sẽ dễ như trở bàn tay."
Là người đứng đầu Trương gia, bà Trương chắc chắn là người có kinh nghiệm và thận trọng hơn tất thảy. Bà dĩ nhiên sẽ không hành động một cách lỗ mãng.
...
Mặt khác, Thiên Thành cũng đã điều tra chi tiết về Trương gia và nơi ở của Lưu Bảo Thục, bang chủ của băng Hổ Báo. Vừa có được thông tin, anh ngay lập tức trở về biệt thự trên đồi Mây để báo cho Lê Uy Long.
Uy Long không muốn Chu Nhược Mai biết được những hành động của mình, vì vậy Thiên Thành vừa đến thì hai người cùng ra khỏi biệt thự và lên chiếc xe jeep.
"Việc điều tra thế nào rồi?" Lê Uy Long hỏi khi lên xe.
"Theo như em điều tra được thì đúng là Trương gia có mối quan hệ mật thiết với chủ tịch Hội đồng thi hành pháp luật của thành phố Quốc Hòa. Ngoài ra họ Trương này cũng thường xuyên liên lạc với băng Hổ Báo. Tất cả đều là thông tin chính xác.Trương gia này quả thực có thế lực không nhỏ, nhưng đối với anh thì chúng cũng chỉ là con kiến mà thôi!" Thiên Thành nói.
"Chà, có vẻ như chủ tịch Hội đồng thi hành pháp luật thực sự đã thông đồng với gia đình họ Trương đó." Lê Uy Long lạnh lùng nói.
"Hừ, đường đường là chủ tịch Hội đồng thi hành pháp luật mà lại dám tiếp tay cho kẻ xấu để chuộc lợi! Không thể để loại người này tồn tại lâu được! Anh Long, hãy cho phép em giết hắn luôn có được không?" Thiên Thành tức giận nói.
"Không vội, còn kẻ cầm đầu băng Hổ Báo tên Lưu Bảo Thục này, cậu có điều tra được thông tin gì không?"
"Theo em được biết thì tên Lưu Bảo Thục này thường tìm đến Câu lạc bộ Wonderland mỗi đêm." Thiên Thành nói.
"Câu lạc bộ Wonderland?Nó ở đâu?" Mặc dù Lê Uy Long cũng xuất thân từ Quốc Hòa, nhưng anh chưa bao giờ nghe đến những chốn ăn chơi xa đọa như Wonderland kia.
"Câu lạc bộ đó liên quan đến quá nhiều hoạt động phi pháp. Nó được mở dưới một tầng hầm ở vùng ngoại ô phía bắc của thành phố. Nó rất bí mật và hầu hết mọi người không biết đến trừ mấy tay ăn chơi hay xã hội đen." Thiên Thành giải thích.
"Được, vậy tối nay chúng ta sẽ đến Câu lạc bộ Wonderland đó. Tôi sẽ biến Thế giới thần tiên (Wonderland) đó thành địa ngục trần gian!" Lê Uy Long quả quyết nói.
"Anh Long, Wonderland này là nơi trú ngụ của băng Hổ Báo. Chúng ta cũng không rõ tình hình bên trong. Anh là Tổng tư lệnh quân đội, vẫn là đừng nên đến nơi phức tạp đó thì hơn!", Thiên Thành lo lắng.
"Chính vì tôi là một Tổng tư lệnh nên không lý gì tôi lại sợ một băng nhóm côn đồ cỏn con đó? Lưu Bảo Thục đã giết cha tôi, cho dù hắn ở trong dinh Chủ tịch tôi cũng không quan tâm chứ đừng nói là một hộp đêm nhỏ bé!" Uy Long nói với một thái độ dứt khoát và lạnh lùng.
"Điều đó dĩ nhiên em biết, anh đường đường là một Tổng tư lệnh mạnh mẽ nắm quyền lực vô biên trong tay, anh chưa từng thua trước đối thủ nào. Nhưng chính vì thế nên việc đối phó với đám tép riu này anh không cần phải nhúng tay vào, cứ để em tự mình làm điều đó." Thiên Thành nói.
"Không được, người bọn chúng giết là cha tôi. Vấn đề này, tôi phải tự mình giải quyết, tự đôi bàn tay này phải băm vằn chúng ra để tế bố tôi, có như vậy thì cơn giận trong lòng mới hả được!" Lê Uy Long quả quyết nói.
"....Anh Long, còn một điều rất quan trọng nữa mà em chưa nói với anh." Thiên Thành sực nhớ ra điều gì đó và nói ngay.
"Chuyện gì vậy? Mau nói đi!!" Lê Uy Long cũng hồi hộp.
"Em vừa nhận được một tài liệu mật được gửi từ cấp trên." Thiên Thành nói.
"Tài liệu tuyệt mật nào?" Lê Uy Long ngạc nhiên hỏi.
"Cấp trên của chúng ta cũng nhận thấy rằng Thành phố Quốc Hòa này quá hỗn loạn và đang có rất nhiều vấn đề. Nhiều người ở các vị trí cốt cán trong ban lãnh đạo thành phố có tình trạng tham nhũng và tư cách chưa tốt. Vì vậy, cấp trên đã ra quyết định thành lập một đoàn điều tra bí mật." Thiên Thành nói.
"Ra là chuyện này. Nhưng tôi chỉ là một người quanh năm chinh chiến, chuyện đó có liên quan gì đến tôi đâu?" Lê Uy Long hỏi.
"Có đấy! Nó liên quan trực tiếp đến anh. Bên trên đã biết rằng anh là người gốc Quốc Hòa, sinh ra và lớn lên ở đây. Hiện giờ anh lại đang nghỉ phép tại quê nhà. Vì vậy, họ đã bổ nhiệm anh làm chỉ huy trưởng của đoàn kiểm tra." Thiên Thành nói.
"Cái gì? Tôi vẫn phải làm việc trong kỳ nghỉ à? Thế này thì đâu còn được gọi là kỳ nghỉ nữa?" Lê Uy Long nhăn nhó nói với vẻ không hài lòng.
"Anh ơi, vậy anh có muốn chấp nhận chức trách này không? Hiện giờ biên giới vẫn hòa bình yên ổn. Nếu anh chấp nhận nhiệm vụ này, kỳ nghỉ của anh sẽ được kéo dài thêm rất nhiều." Thiên Thành hớn hở nói.
"Này, có phải là chỉ huy của đoàn kiểm tra thì ở cấp độ thấp hơn so với một Tổng tư lệnh không? Vậy là tôi đã bị giáng chức à?" Lê Uy Long bỗng ngây ngốc nói.
"Tất nhiên đó không phải là giáng chức. Anh có rất nhiều công lao. Ai dám hạ cấp anh chứ? Chỉ huy trưởng của đoàn kiểm tra chỉ là một công việc bán thời gian. Nhưng anh đừng đánh giá thấp vị trí này. Chỉ cần có danh xưng đó, anh sẽ có quyền lực vượt trên tất cả mọi người ở thành phố này!" Thiên Thành ôn tồn.
"Tôi không rảnh vậy đâu." Lê Uy Long nói.
"Nếu anh chấp nhận nhiệm vụ này, anh sẽ được ban cho đặc quyền xử trí những người có tội. Chẳng phải anh muốn truy tìm kẻ giết người thực sự và trả thù cho cha mình sao? Đặc quyền này chính là thứ anh đang cần còn gì! Nếu bọn chúng dám kháng cự, anh có thể tùy ý giết ngay mà không cần ân xá. Nó chính là thứ quyền lực được thiết kế riêng cho anh đấy!" Thiên Thành hồ hởi nói.
"Được rồi, sao cũng được, lần trước Đại tướng đã tặng tôi một chiếc áo choàng thêu hổ, coi như cũng được ưu ái phần nào. Bây giờ nhận thêm trọng trách này, âu cũng là có đi có lại!" Mặc dù Lê Uy Long nói như vậy, nhưng trong lòng anh ta đã lập sẵn một kế hoạch.
"Dù là anh đã có chiếc áo choàng bảo vệ đó, nhưng vì sự an toàn của anh, cấp trên đã bố trí một nhóm đặc nhiệm đi bên cạnh để bảo vệ anh, và một sư đoàn tinh nhuệ được đóng quân bí mật bên ngoài thành phố sẵn sàng để anh phái đi khi cần." Thiên Thành nói.
"Đội đặc nhiệm thì chắc không cần đâu. Bên cạnh tôi có cậu là đủ rồi. Quá nhiều người sẽ dễ thu hút sự chú ý, như vậy sẽ gây khó khăn cho việc điều tra." Uy Long nói.
"Vậy còn sư đoàn tinh nhuệ kia thì sao?" Thiên Thành hỏi.
"Hãy để họ đóng quân bên ngoài thành phố trước, hiện giờ cứ án binh bất động đã, tôi sẽ gọi họ khi cần." Uy Long điềm đạm.
"Nói vậy là, anh đã chấp nhận nhiệm vụ này?" Thiên Thành dè dặt hỏi.
"Không lý nào tôi lại bỏ lỡ một cơ hội như thế cả!" Lê Uy Long cười lớn.
"Haha, vậy tốt quá rồi. Thế, anh tính chúng ta sẽ làm gì tiếp theo đây?" Thiên Thành bắt đầu nghiêm túc.
"Tôi định sẽ chơi một ván cờ lớn với các thế lực lãnh đạo của Thành phố Quốc Hòa." Lê Uy Long nói, môi anh khẽ nhếch lên thành một nụ cười.
"Ván cờ lớn? Là sao? Anh định chơi thế nào?" Thiên Thành ngạc nhiên.
Lê Uy Long khẽ mỉm cười liếc nhìn Thiên Thành, rồi ghé sát tai anh ta thì thầm điều gì đó...
Sau khi nghe Uy Long nói xong, Thiên Thành đột nhiên đổi sắc mặt và nói lớn: "Không thể được! Anh là trụ cột của quân đội quốc gia, sao em có thể để anh gặp nguy hiểm như thế!"
"Làm sao cậu có thể dụ một con rắn ra khỏi hang mà không chịu mạo hiểm? Thế lực đám nhà giàu của thành phố này rất phức tạp. Tôi phải trải sẵn ra một ván cờ lớn, một tấm lưới thật vĩ đại, chờ bọn chúng thò đầu ra, rồi bắt gọn một lượt!" Lê Uy Long mỉm cười nói.
"Dù là như thế, nhưng em đã nhận lệnh từ Đại tướng là phải chịu trách nhiệm cho an nguy của anh. Nếu có mất mát gì xảy ra, em có chết một trăm lần cũng không hết tội đâu!" Thiên Thành nói đến đây và bắt đầu trở nên lo lắng.
"Tôi đã trải qua rất nhiều trận chiến, tôi dĩ nhiên có cách của riêng mình. Tôi sẽ không để cậu phải rơi vào tình huống đó đâu, cậu lo gì chứ!?" Lê Uy Long cười nói.
"Emchỉ sợ anh sẽ bị những kẻ như đám người Chu gia trước kia coi thường! Để đối phó với một Trương gia bé nhỏ và một băng đảng xã hội đen cỏn con như thế, anh đâu cần phải trực tiếp nhúng tay vào! Chỉ cần anh yêu cầu, đơn vị đặc nhiệm sẽ lập tức tiến vào xử đẹp bọn chúng trong tích tắc." Thiên Thành nói.
"Đây không phải là chiến tranh, chúng ta không thể sử dụng quân đội một cách tùy tiện như vậy được. Vả lại, tiêu diệt Trương gia và băng Hổ báo là chuyện quá dễ dàng, vốn không cần phải huy động tới lực lượng đặc nhiệm làm gì." Lê Uy Long nói.
"Lời anh nói cũng có lý." Thiên Thành thừa nhận.
"Cậu biết vậy thì tốt, vậy nên toi cần cậu cùng tôi chơi ván cờ lớn này với chúng, chúng ta cứ đặt lưới và đợi cho đến khi tất cả chúng trồi lên, sau đó giết gọn một lượt. Thế nào?"Lê Uy Long đắc ý nói.
"Nói gì thì nói, nếu có điều gì đó xảy ra với anh, đó sẽ là một mất mát lớn của đất nước này!" Thiên Thành nhìn Uy Long nói với vẻ căng thẳng.
"Tôi sẽ ổn thôi, chẳng phải có một sư đoàn tinh nhuệ đang túc trực sẵn bên ngoài thành phố sao? Nếu có nguy hiểm gì, tôi sẽ gọi họ đến ngay." Lê Uy Long nói.
"Em lo là bọn họ ở xa quá, không thể kịp thời ứng cứu nếu thực sự có chuyện gì đó xảy ra. Họ ở tận ngoại ô thành phố, để đi vào trong này cũng phải mất kha khá thời gian đấy. Em nghĩ anh vẫn nên cử thêm vài đặc vụ thiện chiến ở bên bảo vệ mình." Đối với Thiên Thành, an toàn của Lê Soái phải được đặt lên hàng đầu, cẩn tắc vô áy náy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!