Chu Nhược Mai chưa từng đến nhà cũ của Dương Văn Đoàn nên không hề biết rằng nơi mà tên sát thủ yêu cầu gặp cô lại ở gần đó.
Cô chỉ đơn giản là làm theo lời giao hẹn của sát thủ bí ẩn và lái chiếc xe vào khu rừng nhỏ. Ngồi trong xe, cô đã quan sát kỹ khu rừng nhưng chỉ thấy nó là một nơi âm u trống rỗng và không hề thấy bóng sát thủ kia. Vì vậy cô đã ra khỏi xe và bắt đầu nhìn xung quanh.
Lúc này đã là chín giờ tối, cả khu rừng tràn ngập ánh trăng mờ, màn sương mù dày đặc bao trùm không gian và những lùm cây rậm rạp khẽ xì xào trong cơn gió lạnh. Bầu không khí cực kỳ u tối và ảm đạm, như thể ma quỷ và quái vật có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Từ khi Chu Nhược Mai được sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên cô đến một nơi đáng sợ như vậy. Hơn nữa lại là đi một mình. Dĩ nhiên trong lòng cô cũng sợ hãi vô cùng.
Nhược Mai không hiểu tại sao sát thủ bí ẩn đó lại chọn gặp nhau ở một nơi ảm đạm hoang vu như vậy. Hay vì anh ta là một sát thủ nên làm gì cũng cần phải tuyệt mật??
"Này, anh đến chưa vậy?" Chu Nhược Mai cố gắng thu lấy hết can đảm và hét lên.
Từ đằng xa, một bóng người nhập nhoạng đang tiến lại gần, Chu Nhược Mai căng mắt dõi theo cái bóng trong màn đêm, cơ thể cô bất giác run rẩy.
Trong một khung cảnh ảm đạm đến đáng sợ như vậy, một bóng đen đang ngày càng tiến lại gần cô, cảm giác này thật khó diễn tả bằng lời, cổ họng Nhược Mai bỗng nghẹn lại sau tiếng hét vừa rồi, và cô cứ đứng trân trân nhìn về phía cái bóng.
"Tôi đã đến đây từ rất lâu rồi! Sao hả? Cô có mang theo tiền không?" Đột nhiên, một giọng nói rất nhỏ và trầm phát ra phía sau một cái cây.
Giọng nói này đặc biệt thanh tao và nhỏ nhẹ, nhưng dường như nó phảng phất một luồng sát khí đến từ địa ngục!
Chu Nhược Mai đã sợ hãi đến nỗi tóc cô dựng đứng cả lên, nổi da gà và mồ hôi đầm đìa.
"Tôi.....Tôi có mang đây!.....Hãy...... đi ra và nhận lấy nó!" Chu Nhược Mai run rẩy nói lí nhí trong cổ họng.
"Tốt lắm!"
Một lúc sau, từ sau cái cây lớn, Chu Nhược Mai trừng mắt khi thấy một người đàn ông mặc đồ đen ngòm, đeo một chiếc mặt nạ đang từ từ bước ra.
Người này đeo mặt nạ che kín mặt, nên cô chỉ thấy mỗi đôi mắt lấp lánh sáng lên trong màn đêm như mắt mèo.
Cuối cùng cô cũng có cơ hội được diện kiến sát thủ vô hình huyền thoại.
Chỉ riêng cái phong cách ăn mặc và cách xuất hiện của hắn ta thôi cũng đủ khiến cô dựng tóc gáy rồi! Thật sự quá đáng sợ!!
Tên sát thủ nhìn thấy sắc mặt và biểu cảm kinh hãi của Chu Nhược Mai, đôi mắt mèo của anh ta bỗng phát ra một thứ ánh sáng kỳ lạ.
"Tiền đâu?" Hắn ta hỏi.
"Ở.....Trong xe. Anh.... thực sự có thể giết Trương Minh Trí.... và bang chủ băng Hổ Báo Lưu Bảo Thục ư?" Chu Nhược Mai run rẩy hỏi.
"Cô có tỉnh táo không vậy? Tôi là một sát thủ chuyên nghiệp, đã giết vô số người, chưa một ai nằm trong tầm ngắm của tôi có thể trốn thoát. Một Trương Minh Trí nhỏ nhoi và bang chủ băng Hổ Báo đó có là gì!! Hãy giao tiền ra đây và tôi hứa bọn chúng sẽ không thấy mặt trời vào ngày mai." Tên sát thủ nói.
"Được,.... Tôi sẽ đưa tiền cho anh ngay bây giờ." Nói xong, Chu Nhược Mai mở cửa xe và lấy ra chiếc vali nhỏ chứa 2 tỷ tiền mặt.
Sau đó, cô đưa chiếc vali nhỏ này cho sát nhân kia và nói: "Có đủ 2 tỷ trong vali, anh có thể xem qua."
Gã sát thủ đã cầm lấy chiếc vali, sau đó mở nó ra và thấy trong đó quả thực chứa đầy những tờ tiền năm trăm ngàn đồng mới cứng, đôi mắt anh ta lại rực sáng lên.
Sau khi đã kiểm tra số tiền giấy, anh ta đóng chiếc vali lại và nói: "Giao dịch đã hoàn tất, cô chắc chắn sẽ nhận được tin tức về cái chết của Trương Minh Trí và Lưu Bảo Thục vào ngày mai".
"Khoan....nếu....nếu anh nuốt lời..và bỏ trốn thì sao?" Chu Nhược Mai hỏi lại, trong lòng có hơi lo lắng.
"Cô không tin tôi sao?" Gã sát thủ nói một cách giận dữ.
"Không ... Không phải tôi không tin anh. Tôi chỉ muốn nói, hai kẻ này khá là máu mặt trong giang hồ, thế lực của họ rất lớn, liệu anh thực sự có thể giết chúng...mà không gây liên quan gì đến tôi không?” Chu Nhược Mai cũng rất sợ hãi vì đây là lần đầu tiên cô thuê một kẻ giết người. Nếu chuyện này thất bại, cô chắc chắn sẽ bị liên lụy.
"Hừ, cô lo lắng thái quá rồi. Đã có biết bao người còn giàu có và nổi tiếng hơn hai kẻ đó gấp vạn lần cũng đã bị tôi giết chết! Trong từ điển của tôi chưa từng có hai chữ “thất bại”. Nếu ngay cả những tên vô danh tiểu tốt như Trương Minh Trí và Lưu Bảo Thục mà tôi cũng không thể giết, vậy thì tôi sao có thể tồn tại trong giới sát thủ chứ?" Tên sát nhân nói với vẻ tự mãn.
"Vậy....vậy thì tốt rồi! Làm ơn!" Chu Nhược Mai nghe anh ta nói chắc chắn như vậy thì cũng yên tâm phần nào.
"Tuy nhiên, tôi phải giết người cho người khác, nên chính bản thân tôi cũng sẽ gặp nguy hiểm. Ngoài việc thu tiền, tôi còn có một yêu cầu đặc biệt." Gã sát thủ nói thêm.
"Yêu cầu đặc biệt gì? Tại sao anh không nói luôn về chuyện đó khi chúng ta liên lạc qua tin nhắn??" Chu Nhược Mai thấy hắn ta đang nhìn chằm chằm vào mình với đôi mắt sáng rực, và một linh cảm chẳng lành ập đến trong trái tim cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!