Khi Lê Uy Long nhìn thấy Chu Lệ Ngọc, trong lòng anh cảm thấy vừa ngại ngùng vừa tức giận. Bỗng chốc anh đứng ngây người ra, sau đó cảm thấy hai tay của mình đang nắm lấy thứ gì đó mềm mại như bông. Trong lòng anh đột nhiên cảm thấy giật mình, anh biết hai tay mình đang đặt lên vị trí không nên đặt rồi. Thế là ngay sau đó, theo bản năng anh buông hai bàn tay mình ra. Sau đó, cơ thể của Chu Lệ Ngọc liền ngã lên người của Lê Uy Long.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả những thành viên nữ của đội đặc nghiệm Phương Hoàng ai nấy đều mắt chữ o mồm chữ a, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
“A tên khốn, bảo anh bỏ tay thì anh liền bỏ tay ngay sao? Anh muốn tôi ngã chết hay gì!” Cái tính cách cao ngạo ngang ngược của Chu Lệ Ngọc lại bắt đầu trỗi dậy, cô ta ngoác mồm chửi rủa.
Lê Uy Long bắt đầu cảm thấy ngại ngùng đến cực điểm. Có điều, anh là thống soái của vạn quân, trước mặt các binh lính của mình sao có thể để Chu Lệ Ngọc tự do mắng chửi anh được chứ? Vừa rồi chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn, trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi, anh cũng không muốn như vậy!
Anh lập tức ôm lấy Chu Lệ Ngọc rồi cùng nhảy lên, sau đó liền buông cô ta ra và nói: “Xin cô hãy tôn trọng tôi một chút! Vừa rồi là tôi đã cứu cô đó! Nếu không thì vừa rồi cô đã bị ngã chết rồi!”
Chu Lệ Ngọc bỗng chốc ngây người. Lúc này cô mới nghĩ ra Lê Uy Long là một chiến thần cái thế, thống soái của vạn quân, không còn là một tên vô dụng không làm được gì trước kia mà cô có thể tự do mắng nhiếc. Giờ đây, trên người Lê Uy Long tỏa ra một thứ gì đó vô cùng uy nghiêm mà không thể miêu tả được, khiến cho Chu Lệ Ngọc không tự chủ được mà bắt đầu nói lèm bèm linh tinh.
Còn về phía Chu Phi Dương, khi nhìn thấy Chu Lệ Ngọc được Lê Uy Long cứu, anh ta bỗng cảm thấy vui mừng rồi bắt đầu giãy giụa bò dậy, chạy về phía của Chu Lệ Ngọc.
“Chị, chị không sao chứ?” Chu Phi Dương chạy đến bên cạnh Chu Lệ Ngọc, có vẻ rất quan tâm mà hỏi cô ta.
“Chị không sao, vừa rồi em không bị trúng đạn chứ?” Chu Lệ Ngọc cũng hỏi quan tâm hỏi thăm lại.
“Chị, chị có phải bị ngốc không? Em mà bị trúng đạn thì làm sao còn chạy về đây được?” Chu Phi Dương nói.
“Không bị trúng đạn thì tốt, bây giờ chúng ta an toàn rồi.” Chu Lệ Ngọc cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy. Cô ta nghĩ mình đã nơi vào trong tay chủ soái của quân địch, không còn có cơ hội chạy thoát được nữa, không ngờ chỉ sau thời gian một ngày một đêm mà Lê Uy Long đã cứu được cô ra ngoài.
Lúc này, Hà Ngọc Vinh đang đứng ở trên đỉnh nóc nhà, từ phía trên nhảy xuống, hạ xuống trước mặt của Lê Uy Long.
“Hộ soái, anh không sao chứ?” Hà Ngọc Vinh vẻ quan tâm lo lắng hỏi.
“Tôi không sao.” Lê Uy Long nói.
Hà Ngọc Vinh không tin Lê Uy Long vẫn ổn. Cô liền bước đến đi xung quanh người anh, nhìn thấy áo sau lưng anh đã bị chà sát đến rách nát, đằng sau có vết thương đang chảy máu rồi. Vừa rồi phần đằng sau lưng của Lê Uy Long trượt dài, ma sát trực tiếp với mặt đất, không những ma sát đến rách cả áo, mà đến da thịt cũng bị ma sát đến mức bị thương.
“Hộ soái, sau lưng của anh bị thương rồi. Mau để cho quân y đến đây chữa trị trước đi!” Hà Ngọc Vinh có chút đau lòng mà nói.
“Chỉ bị thương ngoài da thôi mà, không có chuyện gì đâu.” Lê Uy Long thản nhiên nói.
Lúc này, Chu Lệ Ngọc cũng đã nhìn thấy vết thương của Lê Uy Long máu và thịt lẫn lộn vào nhau. Cô ta biết rằng đây là vết thương mà vừa rồi Lê Uy Long vì cứu cô ta mà bị thương. Nghĩ đến khoảnh khắc vừa rồi Lê Uy Long không màng tất cả mà xả thân cứu cô ta, lại nghĩ đến lúc trước cô ta lúc nào cũng châm chọc nói kháy anh, trong lòng cô ta trăm ngàn cảm xúc cùng lúc xuất hiện, cô ta cảm thấy không hề thoải mái một chút nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!