Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Long Uy Chiến Thần

Lúc này, ngày càng có nhiều tiếng bước chân chạy phía ngoài hành lang.

"Trời ơi! Một y tá đã bị một gã tù nhân bắt cóc!"

"Hai người bảo vệ bị hắn đâm chết rồi! Tôi thấy họ nằm trên mặt đất, máu chảy lênh láng khắp nơi! Thật kinh khủng!"

Họ vừa chạy vừa la hét.

Nghe mấy lời hốt hoảng rời rạc của những người phía bên ngoài, cuối cùng Lê Uy Long, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng cũng nắm được sơ qua vụ việc. Một gã tù nhân đã bắt một y tá trẻ làm con tin!

Nhiều người sợ hãi chạy trốn ra khỏi bệnh viện nhưng cũng lắm kẻ tò mò muốn qua xem chuyện gì đang xảy ra trong bệnh viện.

"Nhược Mai, hay chúng ta cũng qua xem đi." Bản tính tò mò của một nữ nhà văn trỗi dậy, Nguyễn Tú Hằng mạo hiểm đề nghị với Chu Nhược Mai.

"Đừng đi. Chỗ đó nguy hiểm lắm." Dù cũng rất muốn xem, nhưng vừa trải qua một cơn thập tử nhất sinh nên Chu Nhược Mai nản lòng.

"Trời, cậu quên là chúng ta có một bậc thầy siêu đẳng như Lê Uy Long bên cạnh à? Cậu sợ cái gì?" Nguyễn Tú Hằng nói.

Cảnh tù nhân bắt cóc con tin vốn chỉ được thấy trong phim, giờ lại đang diễn ra sống động ngay trước mắt thì cô làm sao có thể bỏ qua được chứ!

"Uy Long, chúng tôi muốn đi xem. Anh đồng ý chứ?" Chu Nhược Mai cũng muốn đi xem, vì vậy cô hỏi ý kiến của Lê Uy Long.

Nếu Lê Uy Long đi cùng, cô sẽ dám đi. Nếu Lê Uy Long không đồng ý  thì cô sẽ không đi.

"Nếu em muốn đi, thì tôi sẽ đi cùng em để xem thế nào!" Biết được tình hình lộn xộn đang diễn ra trong bệnh viện, anh cũng muốn tới xem sự việc.

Lê Uy Long không chỉ đơn thuần là muốn đi xem mà còn muốn tìm cơ hội giải cứu cô y tá.

Y bác sĩ trong bệnh viện là lực lượng quan trọng hàng đầu để cứu chữa bệnh nhân. Vậy sao có thể khoanh tay ngồi yên, phớt lờ khi họ gặp chuyện nguy hiểm như thế?

"Được rồi, vậy đi nhanh lên!" Nguyễn Tú Hằng không thể chờ đợi thêm phút nào nữa.

Cả ba ngay lập tức chạy tới hiện trường vụ việc.

Lúc tới gần hiện trường, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng nhận ra hành lang đang bị bít kín bởi rất nhiều người xem. Họ không thể thấy gì bên trong được!

Lúc này, một giọng nói hung hăng vọng ra từ bên trong: "Nhanh lên! Chuẩn bị ngay cho tao một chiếc xe đầy xăng. Nếu chậm trễ tao sẽ đâm chết nó!"

Không nghi ngờ gì, đây chắc chắn là yêu sách của tên tù nhân trốn trại.

Nghe tiếng gằn lên của gã, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng càng muốn nhìn vào bên trong hơn nữa.

"Nhiều người ở đây quá! Tớ không thấy gì hết cả. Làm sao bây giờ?" Nguyễn Tú Hằng hấp tấp nói.

"Uy Long, nghĩ cách đi, chúng ta cùng vào xem." Chu Nhược Mai nói.

"Được rồi. Đợi tôi một lát!" Lê Uy Long thấy tình hình bên trong có vẻ rất căng thẳng và nghiêm trọng. Muốn cứu được người thì trước tiên anh phải đến được hiện trường.

Bản chất người lính trong Lê Uy Long không cho phép anh làm ngơ trước một sự việc như vậy. Nhất là khi nếu có thể làm những việc tốt cho cộng đồng chắc chắn anh sẽ không bao giờ nề hà, từ chối.

"Nhiều người chặn phía trước như thế, anh định làm gì?" Nguyễn Tú Hằng không tin rằng Lê Uy Long có thể đưa họ vào xem.

"À, cứ theo tôi."

Nói xong Lê Uy Long dùng cánh tay lực lưỡng gạt đám đông sang một bên và hét to: "Những ai không có phận sự ở đây hãy tránh ra! Không có gì để xem ở đây cả!"

Giọng Lê Uy Long sang sảng. Những người vây quanh xem náo nhiệt lập tức nhường đường.

Ai cũng tưởng rằng Lê Uy Long là người bên cục cảnh sát đến để giải quyết với tình huống khẩn cấp này.

Nếu không, làm sao anh ta dám lớn tiếng ra lệnh như vậy?

Tất cả mọi người vội vàng đứng rẽ sang hai bên tạo thành một lối đi nhỏ.

Lê Uy Long hiên ngang bước vào giữa, khuôn mặt tỏ ra cực kỳ nghiêm túc.

Nhược Mai và Tú Hằng đã rất ngạc nhiên khi thấy Lê Uy Long có thể dễ dàng chi phối một đám đông như vậy.

Tuy nhiên, những gì anh vừa nói có phải là đã quá ngạo mạn rồi không? Dám nói giọng ra lệnh như vậy trong khi thực chất không có quyền hành gì, anh ta không sợ khơi dậy sự tức giận của công chúng sao?

Dù trong lòng có nhiều nỗi lo, nhưng lúc này họ không muốn nghĩ ngợi nhiều nữa, và vội vã đi theo Uy Long.

Những người hiếu kỳ có mặt ở đó lúc này mới nhận ra người phía sau đi tới không phải là một cảnh sát trong bộ cảnh phục oai phong, mà chỉ là một người đàn ông bình thường và hai phụ nữ xinh đẹp, họ bất giác hiểu ra mình đã bị lừa.

Tuy nhiên, khi họ vừa nhận ra điều đó thì Lê Uy Long, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng đã đi ngang qua mất rồi.

Những người này lúc đó chỉ còn có thể ngầm chửi thề một vài câu, rồi nhanh chóng xúm lại với nhau thành một vòng vây mới bịt kín lối đi.

Khi ba người bước ra trước hành lang, họ trông thấy một người đàn ông mặt mày dữ tợn đang còng cổ một y tá trẻ, tay phải cầm một chai thuốc truyền bị vỡ, tay trái còn lại giữ một mảnh vỡ ống truyền sắc nhọn. Mảnh vỡ này đang dí vào cổ nữ y tá!

Cô y tá sợ hãi đến mặt cắt không còn một giọt máu, cơ thể run rẩy và không dám nhúc nhích.

Cổ cô bị rạch một chút bởi cái chai vỡ, và một vệt máu đỏ đang rỉ ra.

Trước cửa phòng bệnh, một người hộ lý của Khoa đang ngồi bệt dưới đất với vùng bụng bị cứa thủng, máu chảy lênh láng khắp người và loang đầy mặt đất, dường như anh ta sắp không xong rồi.

Cách đó không xa, một cảnh sát trẻ cũng bị đâm vào bụng, nhưng vết thương có vẻ ít nghiêm trọng hơn. Anh ta đang dùng tay giữ chặt vết thương để cầm máu và tay còn lại lấy điện thoại di động ra để gọi.

Gã tù nhân trốn trại đã bắt người này gọi tới cục cảnh sát thành phố, yêu cầu họ chuẩn bị một cho anh ta một chiếc xe, sau đó sẽ tiếp tục giữ con tin và lái xe đi.

Gã tù nhân điên loạn này tên Trịnh Kiến Sang, là thủ lĩnh của một băng nhóm chuyên buôn bán người. Đêm qua, hắn ta đã bị bắt trong khi đang thực hiện một phi vụ bắt cóc trẻ em ở thành phố Quốc Hòa.

Trong quá trình bị truy lùng, hắn ta đã ngoan cố chống cự và bị thương nặng bởi một nữ cảnh vệ mạnh mẽ tên là Ánh Hạ, bị cô trực tiếp đánh gục. Sau đó, để đảm bảo giữ tính mạng của hắn ta trước phiên tòa sắp tới, các cảnh sát đã đưa hắn đến bệnh viện để điều trị.

Hồi nãy khi Trịnh Kiến Sang vừa tỉnh dậy sau cơn hôn mê trong phòng bệnh, nữ y tá này đã đến đổi lọ thuốc truyền dịch. Anh ta nhân cơ hội cô không phòng bị, đột nhiên đứng bật dậy và đập vỡ chai truyền, sử dụng mảnh vỡ của ống truyền để tấn công viên cảnh sát và bắt nữ y tá nọ làm con tin.

Cô y tá xui xẻo bị bắt cóc tên Bích Loan, vừa tốt nghiệp đại học, hiện chỉ là một y tá thực tập.

"Xong chưa? Trong vòng mười lăm phút, nếu chưa có xe gửi đến cho tao ở lối vào bệnh viện, tao sẽ lập tức đâm chết con y tá này!" Trịnh Kiến Sang gằn giọng nói với viên cảnh sát đang gọi điện thoại.

"Tôi đã trình báo nguyên văn yêu cầu của anh với cấp trên, chiếc xe sẽ được chuyển đến đây sớm thôi. Nên đừng có làm liều.", anh cảnh sát cau mày nói.

Mặc dù Lê Uy Long đã có một mối hận thù với lực lượng cảnh sát của thành phố này, nhưng không phải anh thù ghét tất cả họ.

Ở đâu thì cũng có người tốt và kẻ xấu, hầu hết những cảnh sát ở đây vẫn có ý thức về công lý, trừng trị cái ác cho dân và bảo vệ những người tốt.

Là một Tổng tư lệnh trong nhiều năm, dĩ nhiên anh hiểu những nguyên tắc này. Chỉ là vô tình giữa anh và giám đốc công an thành phố đã ghi thù oán với nhau, anh sẽ không vì thế mà giết hại tất cả họ.

Thấy nữ y tá đang gặp nguy hiểm, Lê Uy Long cũng rất muốn cứu cô, nhưng bây giờ gã tù nhân cuồng loạn kia đang dùng một mảnh sứ sắc nhọn khống chế tại cổ cô ấy, anh thực sự không dám mạo hiểm.

Chỉ cần ra tay vội vàng một chút, sơ sẩy cái là hắn có thể giết người ngay lập tức.

"Tại sao những cảnh sát khác không đến! Cô y tá này thật đáng thương, cô ấy vẫn còn trẻ quá, không ngờ lại gặp tai nạn xui xẻo như vậy!" Chu Nhược Mai thấy nữ y tá đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bất giác buông một câu cảm thán đầy thương xót. Cô y tá kia cũng đã bắt đầu vã đầy mồ hôi và thở dốc.

"Phải! Cả cục cảnh sát chẳng lẽ chỉ có mấy người này thôi sao? Tạo sao họ không huy động lực lượng đông một chút để tới cứu cô y tá ấy!" Nguyễn Tú Hằng cũng bức xúc vô cùng.

Đúng lúc này, một nữ cảnh sát mặc trang phục có biểu tượng của cục cảnh sát thành phố bỗng vội vã chạy tới từ phía sau hành lang.

Nữ cảnh sát này chính là Ánh Hạ, đội trưởng nổi tiếng của đội điều tra tội phạm thuộc cục cảnh sát thành phố Quốc Hòa!

Chính cô là người đã đánh trọng thương và bắt giữa gã thủ lĩnh nhóm buôn người tên Trịnh Kiến Sang kia rồi đưa hắn đến bệnh viện để điều trị tối qua.

Ánh Hạ cũng có trách nhiệm trong việc trông coi Trịnh Kiến Sang ở bệnh viện, nhưng vì một vài sự cố khẩn cấp, cô đã rời hắn một lúc để đi ra ngoài giải quyết.

Tuy nhiên, khi vừa trở về đến đây, cô bất ngờ nghe thấy nhiều người la hét rằng một tù nhân đã tấn công cảnh sát và bắt một y tá trẻ làm con tin.

Vừa hay tin, Ánh Hạ đã ngay lập tức chạy về phía nơi xảy ra vụ việc.

Cô thực sự không ngờ rằng chỉ mới lơ là gã buôn người đi một chút mà hắn đã gây ra chuyện lớn như vậy!

Đi tới hành lang, Ánh Hạ thấy cả lối đi đã bị chặn lại bởi hàng tá người hiếu kỳ. Vốn là một người phụ nữ nóng tính, điều này khiến cô hết sức khó chịu.

"Đi mau, đi mau!! Tất cả những người không phận sự làm ơn tránh xa khỏi chỗ này giúp tôi, ở đây không có gì thú vị cho mọi người nhìn đâu!!" Ánh Hạ hét lên dữ dội.

Những lời cô đang nói lúc này gần giống như những gì Lê Uy Long vừa nói lúc nãy! Vì vậy, mọi người đều nghĩ rằng có ai đó đã lặp lại cùng một mánh khóe và muốn lừa họ nhường đường. Nhưng tất nhiên không có ai ngu ngốc mà để bị lừa hai lần với cùng một chiêu cả, nên họ cứ thản nhiên đứng trơ trơ ra đó, không thèm để ý đến lời của cô.

Ánh Hạ rất ngạc nhiên khi thấy những gì mình nói lại không có chút trọng lượng đối với những người thường dân này, cô bỗng chốc trở nên tức giận. Sao họ có thể kiêu ngạo đến như vậy? Họ định giả điếc sao? Không còn coi một cảnh sát trưởng như cô ra gì nữa ư?

"Tôi nói mà mọi người không chấp hành là sao hả, mau tránh ra!" Ánh Hạ một lần nữa tức giận hét lớn, sau đó dang hai tay đẩy mạnh đám đông ra hai bên.

"Cô làm gì đấy? Thích gây sự à?!" Một người đàn ông đang chăm chú quan sát sự việc với vẻ thích thú, thấy Ánh Hạ đột nhiên xô đẩy mình, ông ta liền giận dữ quát lớn.

Người này cũng cho rằng Ánh Hạ chỉ đang giả vờ là người của cục cảnh sát để chen chân vào chỗ tốt để xem, nên ông ta mới dám lớn tiếng quát nạt cô như vậy.

Ánh Hạ nghe vậy thì rất tức tối, lúc này cô đang gấp rút muốn cứu người, sự việc đã lâm vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Vậy mà những người này vẫn ngang bướng không chịu tránh đường, họ đã không cứu được cô ý tá mà còn dám mắng mỏ và chống đối người thi hành công vụ.

Ánh Hạ không thể chịu đựng thêm được nữa, ngay lập tức giơ cao tay lên và tát thẳng vào mặt người đàn ông kia!

"Bốp------" Một cái tát đau điếng in hằn năm dấu ngón tay vào mặt ông ta!

"Mày.....!? Dám tát tao sao? Chán sống rồi à?!!" Ông ta đỏ bừng mặt và giận dữ đùng đùng, quát lớn. Rồi lập tức quay lại toan đánh trả Ánh Hạ.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận