Khi khẩu AK47 bay đến gần Ánh Hạ, cô ngay lập tức vươn tay ra và bắt được nó, đôi mắt cô chợt lóe sáng lên.
"Pằng...Pằng....Pằng..........." Vừa nhận được khẩu súng, cô lập tức kéo cò bắn xối xả vào những thành viên của băng Hổ Báo và Lions Gate.
"Ahhhhhhhh ........" Bọn chúng trúng đạn và lần lượt ngã xuống đất.
Vừa nãy Lê Uy Long nhận thấy khẩu súng lục của cảnh sát Ánh Hạ không còn đạn, nên anh ta đã nhanh chóng nhặt lấy một khẩu AK47 bị địch bỏ lại trên mặt đất rồi đá nó về phía Ánh Hạ.
Với vũ khí tốt trong tay, nữ cảnh sát đã trở nên tự tin hơn rất nhiều, và cô liên tục nã đạn vào bè lũ kẻ thù.
Tất nhiên Lê Uy Long cũng không nhàn rỗi đứng xem, anh kết hợp cùng với Ánh Hạ tạo thành một thế trận hai mới và tấn công tới tấp vào băng Hổ Báo và Lios Gate, khiến chúng không kịp trở tay.
"Đoàng....Đoàng................"
"Pằng Pằng Pằng.............................."
Vô số thành viên của hai băng đảng xã hội đen đã trúng đạn và bắt đầu la hét dữ dội.
Với khẩu AK47 trong tay, Ánh Hạ ngày càng trở nên can đảm hơn, khí thế ngùn ngụt.
Lê Uy Long và Ánh Hạ bắt đầu “song kiếm hợp bích”, hợp nhất phướng án tác chiến của họ, cả hai bước lùi lại và đứng quay lưng vào nhau, chĩa súng về hai hướng đối diện nhau và sẵn sàng hạ từng đối thủ.
Cả hai người họ đều là những người có khả năng thiện xạ tuyệt vời. Nếu họ có thể kết hợp lại với nhau ăn ý thì việc đánh bại băng Hổ Báo và Lions Gate hoàn toàn không phải chuyện khó khăn.
Tuy nhiên, những tên tội phạm này cũng không phải là người ăn chay, chúng dĩ nhiên sẽ không trương mắt nhìn nhau bị giết, nên đã điên cuồng bắn về phía hai người.
"Đoàng....Đoàng..............."
"Đoàng........"
"Pằng...Pằng....Pằng.........................."
Từng tiếng súng dữ dội vang lên như tiếng pháo nổ ở thung lũng Ngạc Khuông.
Trước lực lượng hùng mạnh của kẻ thù, Ánh Hạ và Lê Uy Long một lần nữa phải đứng tách nhau ra để phân tán lực lượng của bọn chúng, cũng là để giảm thiểu rủi ro cho bản thân.
Cứ mỗi khi cây súng trên tay hết đạn, họ lại ném chúng đi và nhặt vội lấy một khẩu súng khác trên mặt đất. Ngày càng có nhiều xác chết của kẻ thù nằm la liệt trên mặt đất và dĩ nhiên tất cả các loại vũ khí của chúng cũng nằm lại đó.
Dưới những đợt xả súng quyết liệt đầy ám ảnh của Lê Uy Long và Ánh Hạ, băng Hổ Báo và Lions Gate đã chết đến hơn phân nửa quân số. Một số kẻ hèn nhát đã sợ hãi ôm đầu bỏ chạy mất.
Đột nhiên, Quang Hùng trông thấy có hai người đàn ông bất ngờ chạy xông về phía Ánh Hạ từ cả hai bên. Anh sững sờ mất mấy giây rồi vội vàng hét lên: "Đội trưởng cẩn thận! Bọn chúng định tấn công cô từ cả hai phía đấy!"
Ánh Hạ vừa nghe được tiếng hét của anh ta thì đã thấy một người mặc đồ đen bật lên từ cánh rừng bên phải, chuẩn bị bắn mình!
Đúng lúc này, khẩu AK47 trong tay cô vừa hết đạn và cô chỉ kịp vơ lấy khẩu súng lục của một xác chết gần đó.
"Pằng!" Có vũ khí, nữ cảnh sát ngay lập tức bắn vào đối thủ.
Rất may, tốc độ bắn của cô vẫn nhanh hơn đối thủ. Kẻ địch bên phải đã bị cô bắn trúng trước và chết ngay tại chỗ.
Giải quyết xong tên côn đồ bên phải, Ánh Hạ chợt nhớ rằng Quang Hùng đã nói đối thủ đến từ cả hai phía, và vội vàng quay sang bên trái.
"Đoàng------------!"
Ánh Hạ vừa quay lại thì đã nghe một tiếng súng lớn rát tai. Kẻ ở bên kia đã kịp bắn một phát súng, và một viên đạn đang lao nhanh về phía cô!
Ánh Hạ rất kinh ngạc và bất ngờ, đã quá muộn để né tránh. Xem ra lần này cô thực sự sẽ chết!
"Pằng........!"
Gần như cùng lúc đó, Ánh Hạ lại nghe thấy một phát súng khác. Cô không biết ai đã bắn phát súng đó, chỉ có một ý nghĩ thoáng vụt qua trong đầu cô gái trẻ lúc này. Vậy là hết, lần này cô đã bị bắn hai phát liên tiếp và chắc chắn sẽ hy sinh.
Tuy nhiên, khi cô còn đang nghĩ rằng mình sẽ chết như thế nào, cô bỗng nghe thấy âm thanh “Croẹt!” “Đoàng---------------”, ha viên đạn mà cô tưởng sẽ bắn thẳng vào đầu và tim mình đã va trúng nhau và nổ tung.
Ánh Hạ sũng sờ. Hai viên đạn cũng có thể va trúng nhau ư? Đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên sao? Dường như mạng cô hãy còn lớn lắm!!
Thậm chí, Ánh Hạ còn cho rằng hẳn là khả năng thiện xạ của gã xa hội đen kia quá tệ, và do trùng hợp, một kẻ địch khác đã bắn trúng đường bay của viên đạn này. Đây đúng là ý Trời, xem ra ông Trời vẫn chưa muốn cô phải chết!
"Đoàng!" Lúc này, bất ngờ lại có một phát súng khác vang lên.
"Á!" Người đàn ông đứng bên trái đang chuẩn bị bắn vào Ánh Hạ một lần nữa, bỗng nhiên thốt lên một tiếng hét đau đớn, và máu trên trán hắn bắn phụt ra.
Ánh Hạ kinh ngạc nhìn theo hướng viên đạn vừa lao tới, tự hỏi ai là người đã ra tay?
Và cô không tin nổi vào mắt mình khi thấy Lê Uy Long đang cầm một khẩu súng lục với mũi súng hướng về phía bên trái.
Thì ra chính anh là người đã kết liễu kẻ thù!
Bất giác nhớ lại khoảnh khắc hai viên đạn bay ngang qua trước mặt và bắn trúng nhau, Ánh Hạ thực sự không dám tin, chẳng lẽ chính Lê Uy Long đã bắn viên đạn vừa nãy ư?
Nghĩ đến đây, cô lại ngớ người ra một lúc. Phải rồi! Ngoài Lê Uy Long, còn có thể là ai nữa?
Cuối cùng Ánh Hạ cũng hiểu rằng sự may mắn thoát chết trong gang tấc đó không phải là ý Trời hay là sự trùng hợp ngẫu nhiên, mà chính là do Lê Uy Long đã bắn hạ viên đạn của đối thủ và cứu mạng cô!
Cô thực sự không ngờ rằng khả năng thiện xạ của Lê Uy Long lại có thể xuất chúng đến mức đó!
Tình huống đó dường như chỉ có thể được dàn dựng trong những bộ phim kinh phí lớn, không tin nổi là bây giờ cô lại có thể chứng kiến một phiên bản thực sự ngay trước mắt mình!
Bắn ra một viên đạn ở góc độ đó còn khó khăn hơn gấp nhiều lần so với việc bắn súng thông thường trên một đường thẳng!
Tốc độ và hướng đi của viên đạn phải được tính toán cực kỳ chuẩn xác. Vì chỉ cần sai lệch một milimét thôi cũng không thể tạo ra vụ va chạm!
Đến lúc này thì Ánh Hạ đã hoàn toàn ngả mũ bội phục khả năng thiện xạ vô song của Lê Uy Long. Trong lòng tự hỏi rốt cuộc anh phục vụ ở vị trí nào trong quân đội? Một tài năng như thế chắc chắn không thể chỉ là lính hạng xoàng được!
"Đừng ngẩn người ra nữa, mau tiếp tục giết kẻ thù đi!" Lê Uy Long ngạc nhiên khi thấy Ánh Hạ lại ngơ ngác vào thời khắc sinh tử này, liền vội vàng nhắc nhở cô.
"Được, tôi biết rồi!" Ánh Hạ cũng biết rằng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, vì vậy cô không dám lơ là, ngay lập tức quay trở lại chiến tuyến.
Ngay sau đó, Ánh Hạ và Lê Uy Long lại nhặt những khẩu AK47 xung quanh đó và bắt đầu một lượt bắn mới.
Nhờ sự phối hợp ăn ý giữa hai người họ, chỉ khoảng mười phút sau, các xác chết của bang Hổ Báo và Lions Gate đã chất đầy khắp vùng thung lũng, những kẻ sống sót cũng không còn lại nhiều.
Nguyễn Thành Nam không thể ngờ rằng lực lượng tổng cộng hơn hai trăm người của hắn lại nhanh chóng bị Lê Uy Long và nữ cảnh sát giết chết gần như hoàn toàn!
Hơn hai trăm người lại để thua hai người!
Thấy tình hình đã gần đi đến hồi kết và thất bại đã được định sẵn, Nguyễn Thành Nam cũng không dám nán lại lâu hơn nữa, liền vội vã rời đi.
Trong thời gian vài phút khi Nguyễn Thành Nam tìm cách bỏ trốn, Ánh Hạ và Lê Uy Long đã quét sạch tất cả bọn tội phạm còn lại trong khu thung lũng.
Sau khi đã hoàn toàn tiêu diệt chúng và cảm thấy tình hình đã tạm ổn, Ánh Hạ vội vã chạy về phía Quang Hùng, viên cảnh sát cấp dưới vừa bị bắn vào chân.
"Quang Hùng, cậu sao rồi?" Ánh Hạ lo lắng hỏi.
"Tôi vẫn ổn. Đội trưởng, hãy đến xem tình hình Lục Cao thế nào đi. Anh ta bị bắn vào người và vết thương rất nghiêm trọng. Chúng ta phải xem có thể được cứu được anh ấy hay không." Quang Hùng nói.
"Được, giờ tôi sẽ đi thăm anh ấy trước." Nói xong, Ánh Hạ lập tức chạy đến bên Lục Cao.
Lê Uy Long biết rằng Lục Cao này đã bị thương nặng, nên đã chăm chú quan sát biểu cảm và thái độ của Ánh Hạ.
Ánh Hạ vội vã chạy đến bên Lục Cao và thấy rằng anh đã bị bắn vào ngực. Nhìn máu tươi nhuộm đỏ quần áo của anh ta, cô cảm thấy vô cùng đau lòng.
"Lục Cao! Thế nào? Anh cảm thấy sao rồi?" Ánh Hạ ngồi xuống bên cạnh đầu Lục Cao và lo lắng hỏi.
Tuy nhiên, có vẻ cảnh sát Lục không thể trả lời cô ấy vào lúc này.
"Lục Cao, đừng như vậy chứ! Anh hãy cố gắng lên, đừng nhắm mắt lại, tôi sẽ gọi xe cứu thương ngay lập tức!" Nước mắt của Ánh Hạ lã chã rơi trên má viên cảnh sát bị thương, nhưng đôi mắt Lục Cao vẫn lim dim không mở ra nổi.
Ánh Hạ, đội trưởng đội cảnh sát điều tra của Sở cảnh sát thành phố, một người phụ nữ luôn tỏ ra mạnh mẽ, quyết đoán và lạnh lùng, lại đang bật khóc nức nở như một đứa trẻ.
Đúng lúc này, đột nhiên một thành viên của băng Hổ Báo ngã trên mặt đất cách đó không xa đã lặng lẽ chĩa mũi súng vào đầu của Ánh Hạ!
"Đoàng-------------!"
Một phát súng nhanh chóng được bắn ra và viên đạn từ nòng súng bay vút về phía đầu của nữ cảnh sát, người vẫn đang khóc lóc thảm thiết mà tuyệt nhiên không để ý gì xung quanh!
"Ahhhh---------------"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!