Cậu thanh niên kia còn cho rằng mình chưa bị phát hiện, chậm rãi đi trên đường. Lúc cậu ta lơ đãng quay đầu lại, thấy La Thuần đuổi theo, sắc mặt cậu ta mới thay đổi, nhanh chân bỏ chay.
"Chạy đi đâu?" La Thuần liên tục bật nhảy, nhẹ nhàng nhảy từ nóc nhà xuống trước mặt đối phương.
Cậu thanh niên kia phản ứng rất nhanh, xắt ra một luồng hơi cay.
Nếu là người thường, có lẽ sẽ cay đến mức không mở nối mắt. Nhưng đôi mắt nhìn xa của La Thuần không hề giống người thường. Hơi cay phun vào mắt anh chỉ giống như một giọt thuốc nhỏ mắt, chẳng khó chịu chút nào.
Anh túm cổ áo cầu thanh niên, một con dao găm từ phía dưới xương sườn đối phương chọc ra bị La Thuận búng ngón tay gãy thành hai mảnh.
"Cậu không phải là người của Dạ Sát ư?" La Thuần thả người thanh niên ra. Mới đầu anh còn tưởng tên này do Dạ Sát sai tới. Nhưng nhìn những thủ đoạn của tên này không giống như thủ đoạn của sát thủ chuyên nghiệp.
Cậu thanh niên trợn mắt nhìn La Thuần, không nói một lời.
La Thuần cẩn thận nhìn cậu ta thật kỹ, không nhớ ra được là ai, bèn hỏi: "Tôi có thù oán gì với cậu hả?"
Cậu thanh niên lạnh lùng cười nói: "Mày không nhận ra tao cũng chẳng sao. Nhưng chuyện nhà họ Ngải chúng mày vì một mảnh đất, khiến bà ngoại tao tức chết, ép mẹ tao phải tự sát, thì mày phải nhớ."
La Thuần thật sự không nghĩ rằng người nhà họ Ngải lại làm ra nhiều chuyện thất đức như thể. Đầu tiên là hại chết bố của Đường Hiệp, bây giờ còn hại chết cả nhà người khác vì một mảnh đất, quả là độc ác. Thế rồi anh hỏi: "Cậu biết ai trong nhà họ Ngải làm ra chuyện này không?"
"Đương nhiên là Ngải Thế Quốc rồi! Nếu mày là người nhà họ Ngải, thì mày cũng chẳng tốt lành gì! Chẳng phải bọn mày đều thích giết người diệt khấu ư? ở đây không có ai cả, mày Còn không giết tạo đi!"
Cậu thanh niên hếch mặt lên, nhìn Lạ Thuần với ánh mắt rất coi thường.
La Thuần mỉm cười nói: "Tôi không phải là người nhà họ Ngải, chẳng qua tôi có thể giúp cậu giải quyết chuyện này, bọn họ sắp bị bắt rồi."
Cậu thanh niên bật cười, hiển nhiên là cậu ta không tin.
"Cậu đi đi."
La Thuần không muốn làm khó cậu ta, quay người đi về phía biệt thự. Cậu thanh niên kia thấy anh quay lưng, trong lòng nổi lên sát ý, nhặt cục gạch ở bên đường lên im lặng đi theo anh.
La Thuần chẳng thèm quan tâm. Anh bóng bay nửa đoạn dao găm trên tay, bắn sượt qua lỗ tại cậu thanh niên, cắt đứt một nhúm tóc của của ta.
"Cậu không giết tôi được đâu, chờ tin đi."
La Thuần mới vừa trở lại biệt thự, lão Đàm đã gọi điện thoại tới, mắng cho anh một trận. Đại loại là trách anh gây chuyện quá lớn, sao lại có thể giết người ngay trước mặt đám đông.
La Thuần đặt điện thoại ở trên bàn, không để ý đến nó. Qua hồi lâu, giọng nói ở đầu dây bên kia mới chậm dần: "Nhưng chuyện lần này cậu làm cũng được đấy. Nhà họ Ngải cũng sắp ngã xuống rồi, Tề Lỗ càng được bình yên. Chẳng qua cậu phải kiềm chế đám người của võ quán, đừng để bọn họ gây ra sóng gió gì. Ngoan ngoãn chút rồi mọi chuyện sẽ qua, cuộc sống cũng sẽ tốt đẹp hơn."
"Còn chuyện này nữa."
La Thuần kể lại cuộc gặp với cậu thanh niên lúc này, lão Đàm ở trong điện thoại lạnh giọng
cười nói: "Yên tâm đi, đến lúc nhà họ Ngải lụn bại thì mấy chuyện bẩn thỉu bọn họ từng làm cũng chẳng giấu được nữa đâu. Trước đêm hôm nay, bản án của nhà họ Ngải sẽ được thông qua."
Quả nhiên, chưa tới tám giờ, còi cảnh sát đã reo lên ầm ĩ khắp cả biệt thự nhà họ Ngải. Thoáng cái, mười mấy người đã bị bắt. Ngải Thể Quốc đứng mũi chịu sào, tiếp sau đó tất cả tài sản đều bị niêm phong. Chỉ trong một đêm, nhà họ Ngải, một gia tộc quyền thề số một Tề Lỗ đã sụp đổ.
Lúc bị bắt, Ngải Vũ Bằng mất hồn mất vía, hắn không bao giờ nghĩ rằng mình vô tình trêu chọc một người lại sẽ khiến cả gia tộc bị hủy diệt. Hắn rất không cam lòng, gào lên với La Thuần: "Mày chờ đó cho tao, thứ nhà họ Ngải tạo mất đi, sớm muộn gì tao cũng sẽ giành lại được!".
Hai nhân viên nhà nước không nói năng gì, nhét anh ta vào trong xe, sau đó lái xe rời khỏi.
La Thuần chẳng hề quan tâm đến loại giun dế này. Thấy trời sao đêm nay rất đẹp, thế nên anh ngồi ở trên mái nhà bắt đầu luyện công.
Anh đã áp chế cảnh giới sắp đột phá cũng khá lâu rồi, vừa trau dồi vừa củng cố, lần này bất kê thê nào anh cũng phải tìm cơ hội đột phá cho bằng được.
Lúc La Thuần đang nhìn lên những vì sao trên trời, trên tường rào biệt thự xuất hiện một người. Người đó mặc quần áo màu đen, gần như không thể thấy rõ trong đêm tối. Chỉ có La Thuần với đôi mắt khác hẳn người bình thường, mới thấy rõ được diện mạo của cậu ta. Đó chính là cậu thanh niên lúc ban ngày.
Cậu ta lén lút lên vào, trốn đông trốn tây, vừa ngẩng đầu thì chợt nhìn thấy La Thuần ở trên mái nhà. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, cậu ta lúng túng gãi đuôi lông mày hỏi: "Ngải Thế Quốc có thể bị xử bắn không?"
"Có thể." La Thuần mặc kệ cậu ta, tiếp tục nhìn bầu trời luyện công.
"Anh đang làm gì thế?"
"Luyện công."
"Luyện công pháp gì?"
"Thôn Tinh Nhiếp Nguyệt Đại Pháp!"
"Đây là lý do vì sao anh không bị bom nổ chết hả?"
"Ừ."
La Thuấn luyện công đến lúc phía đông hùng sáng, những vì sao trên trời cũng đã mờ dần, anh mới thở phào một hơi. Anh đứng dậy, thì thấy cậu thanh niên kia còn đứng ở phía dưới, anh mới tò mò hỏi: "Sao cậu vẫn chưa đi?"
"Tôi đang xem anh luyện công." Cậu thanh niên nghiêm túc đáp: "Tôi phát hiện khi anh luyện công, anh như hòa thành một thể với đất trời. Cảm giác ấy rất kỳ diệu, chắc hẳn công phu anh luyện là thật."
La Thuần khi thấy hứng thú với cậu ta, hỏi: "Cậu tên là gì?"
"Tôi tên Ngao ChấnNgao chính là Ngao Long Vương, Chẩn trong địa chấn." Có thể thấy được cậu ta cực kỳ hứng thú với võ công, nhìn La Thuần với đôi mắt sáng quắc.
Lúc này Lưu Kim Đỉnh đi ra, nhìn thấy La Thuần trên mái nhà, bèn cười nói: "Chúc sư phụ La buổi sáng tốt lành, cậu đang định mở một buổi giảng dạy hả?"
"Cũng được đấy!" La Thuần ngồi xếp bằng xuống, Lưu Kim Đỉnh vội vỗ tay kêu lên: "Mau,
mau ra ngoài đi, sư phụ La muốn truyền thụ bí quyết võ đạo! Nhanh nào, cậu còn ở đó mà lo rửa mặt được nữa à? Bỏ lỡ cơ hội này sẽ không còn lần thứ hai đâu!"
Hắn ta vừa kéo vừa đuổi đệ tử thân truyền ở võ quán của mình ra ngoài. Hình Hoài cũng dẫn các đệ tử của võ quán mình đi ra, ngồi trên bãi cỏ. Mấy chục người ngẩng đầu nhìn La Thuần, nghe anh giảng giải
Chẳng biết Nhị Lão Âm Dương đã chuẩn bị hoa cỏ ở bên cạnh từ lúc nào, hình như cũng muốn nghe trộm.
La Thuần cũng không để ý, anh nghiệm mặt nói: "Thứ tôi sắp dạy cho mọi người không phải là võ công, nhưng còn mạnh hơn cả võ công. Võ giả bình thường chỉ biết nội kinh có thể đả thương kẻ địch, lại không biết cách khống chế nó. Loại nội kình đó, có thể gọi là vị khí. Thế nên tôi muốn dạy mọi người học cách ngự khí!"
Khi đang nói chuyện, trên tay anh ngưng tụ ra một quả cầu lóe lên tia chớp, ngay sau đó nó biến thành hình dao, hình kiếm, hình Côn... Biến thành đủ loại hình dáng theo ý muốn của anh. Mọi người ở phía dưới thấy vậy thì đều trợn tròn mắt nhìn.
Nhị Lão Âm Dương cũng có vẻ xúc động. Chỉ bọn họ mới biết đây là cảnh giới mà cường giả Không Cảnh mới có thể đạt tới. Chẳng trách ngay cả lão già nhà họ Ngải cũng không đỡ nôi hai chiêu.
"Ngoài việc luyện võ Ta, thì hô hấp cũng có thể đạt được nội kinh theo như lời của mọi người." La Thuần nhắm mắt lại nói: "Một hít một thở gọi là đạo, không phải là hít khí bắn trong trời đất, mà là khí tiên thiên. Đạo tựa hư vô sinh một luồng khí, rồi từ một luồng khí sinh ra âm dương!"
Anh dạy cho họ phương pháp hô hấp bình thường nhất. Mọi người đều nhắm mắt lại, tập trung hô hấp và cảm nhận. Ngay cả Nhị Lão Âm Dương cũng không kiềm chế được, ngồi xuống học cách hô hấp theo như lời giảng của La Thuần.
"Hô hấp phải không ngừng không nghỉ, không suy nghĩ linh tinh, cũng không thể dùng lực, mới có thể cảm nhận được khí tiên thiên như có như không!" Giọng của La Thuần mờ ảo, quanh quẩn ở trong khu vườn tĩnh lặng.
Ba phút sau, Ngao Chấn bỗng kêu lên: "Chuyện gì thế này! Trong bàng quang của tôi như Có một con sâu đang động đậy, nhột quá đi mất!"
La Thuần lập tức mở mắt, đây chính là điềm báo luyện được chân khí. Có thể nhận thấy được khi cảm chỉ trong ba phút, tài năng của tên nhóc này quả là đáng giật mình.